Chương 7

12.5K 397 37
                                    

Editor: Dánh

Đợi thật lâu Thương Yến cũng không thấy Kiều Nguyệt sờ anh, mà chỉ ngây ngốc nhìn mình.

Thương Yến nóng vội, tay cô gái nhỏ nhỏ nhắn mềm mại, sờ anh nhất định rất thoải mái.

"Nguyệt Nguyệt," Ngữ khí Thương Yến hơi khàn, đôi tay nâng mặt cô, tận lực mềm nhẹ lau khô nước mắt cô, lại cúi đầu hôn hôn. Anh kéo bàn tay trắng nõn của cô sờ soạng ngực mình vài cái, thanh âm vội vàng thúc giục cô: "Anh cũng muốn bị chiếm tiện nghi, em nhanh sờ anh đi."

Tay cô mềm như vậy, vừa sờ ngực anh vài cái đã khiến thân thể anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sắc mặt Kiều Nguyệt trướng đến đỏ bừng, dùng sức giật tay về, la lên: "Ai muốn sờ anh chứ, đồ không biết xấu hổ."

Trên đời này sao lại có người đàn ông như vậy, trong lòng biến thái còn hỉ nộ vô thường, da mặt lại dày lại không biết xấu hổ!

Kiều Nguyệt đẩy anh ra, "Anh mau chóng rời khỏi phòng tôi."

Thương Yến bắt lấy tay cô, kỳ quái nói: "Là em nói anh chiếm tiện nghi của em, nên anh mới cho em sờ lại."

Tâm tư con gái thật khó đoán. Anh dưỡng một cô đã thấy khó dỗ, Hoắc Tiêu lại có thể cùng lúc dưỡng vài cô, hắn là làm sao dỗ hết?

Kiều Nguyệt trừng anh, lần đầu tiên cảm thấy bất lực. Đầu óc người đàn ông này thật sự không bình thường, hay anh đang cố tình chơi cô?

"Thân thể đàn ông cùng phụ nữ sao giống nhau?" trong lòng Kiều Nguyệt bực bội, "Anh mau chóng rời khỏi phòng tôi, tôi muốn đi ngủ."

Khuôn mặt Thương Yến trầm xuống, "Không giống nhau chỗ nào? Anh sờ em, em cũng sờ anh, chúng ta đều chiếm tiện nghi của nhau, vậy là huề."

Anh lần nữa kéo tay Kiều Nguyệt đặt trên mặt mình, thanh âm lạnh lùng: "Em sờ anh nhanh lên."

Kiều Nguyệt nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng anh, co rúm người lại, giọng nói nức nở: "Tôi, tôi không sờ. Thương Yến anh buông tôi ra, buông ra."

Cô không chịu sờ anh, kiên nhẫn của Thương Yến đều hao hết. Anh duỗi tay kéo Kiều Nguyệt vào ngực, cúi đầu hôn môi cô, tay nhéo nhẹ cằm cô.

Cằm Kiều Nguyệt tê rần, theo bản năng mở miệng muốn kêu lên. Miệng cô vừa hơi mở ra, liền có thứ gì xông vào.

Kiều Nguyệt bị hôn đến cả người nhũn ra, đầu lưỡi tê dại, Kiều Nguyệt yếu ớt đấm lưng anh.

Thương Yến càng hôn càng sâu, anh cảm thấy vẫn không đủ, tay hơi vội vàng đem cô trên dưới sờ soạng một lần. Trên đời này sao lại có cô gái hợp ý anh như thế, thân thể trắng nõn mịn màng, thanh âm cũng mềm mại dễ nghe.

Hiện tại lại giống con mèo nhỏ, mềm mại ngoan ngoãn nằm yên trong ngực anh, tùy anh hôn môi vuốt ve.

"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt." Nụ hôn anh dừng lại, chống vào trán cô, thân mật kêu tên cô.

[EDIT - HOÀN] Thích em, thích mê muội vì emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ