Dưới ánh đèn đường mông lung, trên mặt Âu Lam Lam đã không còn vẻ bén nhọn như xưa.
"Tôi kể chuyện này không có ác ý gì, cô đừng hiểu lầm, tôi thật sự chỉ muốn nói rằng, Quyên Tử làm như vậy, cô không cần để tâm.
Thấy vẻ mặt Hạ Tiểu Tinh vẫn như trước không chút thay đổi, cô ngừng lại một thoáng: "Cô ấy từ nhỏ đã thích anh tôi, khi anh ấy ra nước noài, cô ấy khóc nháo mất mấy ngày, thật vất vả mới đợi được anh tôi trở về, rốt cuộc cũng lay động được anh ấy, hai người vừa mới xác nhận quan hệ, nhà tôi lại xảy ra chuyện như vậy, anh ấy kết hôn với cô... Do đó tôi vẫn luôn có cảm giác áy náy với cô ấy, trong lòng hy vọng cô cùng anh tôi cuối cùng không tiếp tục được nữa, anh tôi sẽ trở lại bên cô ấy...
Hạ Tiểu Tinh ngữ điệu lãnh đạm xen vào một câu: "Tình hình như bây giờ làm cho cô thấy thất vọng rồi phải không?"
Âu Lam Lam không để ý đến lời nói có gai của cô, chỉ tiếp tục nói chuyện của mình: "Long huy đã nói với tôi, anh ấy hiểu rõ anh trai tôi nhất. Trước kia đối với cô như vậy, thật sự xin lỗi, kỳ thật suy nghĩ kỳ càng một chút, nếu cô không phải thật lòng yêu thích anh tôi, sao lại phải làm như thế? Cô cùng Quyên Tử giống nhau, đều là kẻ ngốc. Cho nên hy vọng cô hiểu và bỏ qua cho hành vi của cô ấy hôm nay, cô ấy quá bốc đồng, làm trò trước mặt cô như vậy, tôi khuyên không nổi cô ấy nên mới nghĩ để anh trai tôi đi nói rõ ràng cho cô ấy quên đi, tôi thật sự không có ác ý, cô tin tưởng tôi."
Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Hạ Tiểu Tinh thấy Âu Lam Lam vừa khách khí vừa có phần chân thành nói với cô như vậy, nhưng cô cũng không động lòng, giống như luôn luôn bị gió đông giá rét thổi tới, sớm đã chết lặng thành băng, cho dù gió kia có ngừng, thân thể đã mất độ ấm vẫn sẽ không thể cảm nhận được ấm áp nữa, trong lòng cô lúc này không có cảm giác gì.
Cô không để ý đến sự quá trớn của Ngô Quyên, lúc trước là cô chia rẽ bọn họ, cô cũng không giận Âu Lam Lam, trước kia cô ấy chanh chua mỉa mai cũng là lẽ thường, cô chỉ đang nghĩ đến chính mình, Hạ Tiểu Tinh năm đó một mình cô độc dũng cảm, thực sự chỉ là một bên tình nguyện, cũng quá ngây thơ.
Cô tạm biệt Âu Lam Lam, nói mình đi trước, Âu Lam Lam ngơ ngác một chút, dường như muốn giữ lại cô: "Anh tôi không phải bảo cô chờ anh ấy sao?"
Cô giương mắt nhìn về nơi cách đó không xa, Âu Vũ Thanh thật bắt mắt, cô không nhìn thấy Ngô Quyên, cô ấy bị Âu Vũ Thanh che khuất nên cô chỉ thấy bóng dáng anh.
Anh đứng yên đưa lưng về phía cô, trong ánh đèn mờ ảo lất phất mưa, anh mặc áo khoác ngoài màu đen, cổ áo dựng lên, quần âu màu xám bọc lấy đôi chân dài, dáng người cao lớn cùng phong thái thu hút như vậy, dù trên đường người đến người đi, Hạ tiểu Tinh cô chỉ cần giương mắt lên là có thể khóa mắt vào anh.
Thế nên mới phải liều lĩnh gả cho anh.
Cô nói với Âu Lam Lam: "Tôi đi trước, anh ấy sẽ tới tìm tôi." Rồi xoay người rời đi.
Âu Vũ Thanh cũng không nhanh chóng quay lại như cô nghĩ, thời gian nói chuyện đã sớm vượt khỏi vài phút anh dự định, cô đi được hơn trăm mét vẫn không thấy anh đuổi theo tới đây. Hạ Tiểu Tinh không quay đầu nhìn, cũng không đứng chờ anh, khi đi qua một cửa hàng quần áo, cô rẽ vào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kết Hôn Sai Lầm (FULL) - Si Mộng Nhân
RomanceThể loại: Hiện đại, nữ truy, trước ngược nữ sau ngược nam, cảm động, sạch, HE Số chương: 59 Warning: Truyện có sự xuất hiện của nam phụ điển hình khó quên và đáng thương nhất trong các nam phụ... ----------- Trên đời luôn luôn có một loại tình yêu n...