[KaeNami] No name

258 16 2
                                    

Couple: Kayano Kaede x Okuda Manami

------------------------------------------------------------------------

 - Cô đã biết rõ bệnh trạng của cô ấy rồi chứ, Okuda-san? Hãy chăm sóc Kayano-san thật tốt. Tôi tin tưởng cô.

  Vị bác sĩ nhắc nhở Manami khi cô nhận nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân mới chuyển đến-Kayano Kaede. Tâm trạng Manami hiện rất hỗn độn. Vui vì được trực tiếp gặp, chăm sóc cho thần tượng của cô bấy lâu nay. Lo lắng vì đây là lần đầu tiên cô phải chăm sóc một bệnh nhân bị bệnh nặng như vậy. Buồn thì đương nhiên rồi, thần tượng của cô đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, là một người hâm mộ của Kaede, cô cũng buồn lắm chứ. Nhưng dù sao cô cũng là một bác sĩ. 

- Vâng! Cảm ơn bác sĩ.

 Hồi hộp, cô khẽ mở cánh cửa căn phòng 808, nơi Kayano Kaede nằm. Khi vừa bước vào, cô thấy Kaede vẫn đang ngồi yên lặng trên chiếc giường nệm trắng, ánh mắt hướng về phía cửa sổ cạnh giường. Nghe có tiếng người bước vào, cô khẽ ngoảnh đầu lại, nhìn Manami, mỉm cười thật tươi, khiến hai gò má cô chợt ửng hồng.

- Lần sau vào phải nhớ gõ cửa đấy nhé!

 Kaede nhẹ nhàng nhắc nhở, không có vẻ gì là giận dỗi hay buồn bực cả. 

- Á...T...T....t...tôi...tôi...tôi vô cùng xin lỗi!! Tôi cứ tưởng cô đang ngủ cho nên....

 Manami cứ cúi đầu xin lỗi liên tục, cứ như vừa phạm phải sai lầm gì lớn lắm. Vẻ bối rối của cô bác sĩ trẻ tuổi này khiến Kaede không nhịn được mà bật cười khúc khích.

- Không sao đâu! Chuyện nhỏ mà! Cô chắc là bác sĩ nhận nhiệm vụ chăm sóc tôi nhỉ?

- V...vâng....T...Tên tôi là Okuda Manami...

 Manami dường như vẫn chưa hết xấu hổ, nói chuyện vẫn cứ lắp bắp. Kaede thật không hiểu nổi. Một cô gái nhút nhát thế kia cũng có thể làm một bác sĩ sao?

- Làm phiền cô quá...Phải chăm sóc cho một kẻ sắp chết như tôi...chắc cô buồn bực và cảm thấy phiền phức lắm nhỉ? Không sao đâu! Tôi sẽ không ở đây lâu đâu! Khi tôi về với chị mình, cô sẽ cảm thấy tự do thôi...

 Lòng Manami chợt nhói đau. Cô không ngờ Kaede lại đang tuyệt vọng đến vậy. Manami tiến đến gần cô, khẽ dịu dàng ôm cô, khiến Kaede có chút bất ngờ.

- Đừng nói những lời tuyệt vọng như thế...Cô chưa bao giờ là gánh nặng đối với tôi...Tôi là một bác sĩ, và nhiệm vụ của tôi là phải chăm sóc bệnh nhân tận tình. Mặc dù bệnh của cô có thể không chữa được...nhưng tôi...tôi sẽ...tôi sẽ khiến cô sống lâu nhất có thể...Làm ơn...hãy tin tôi...

 Không hiểu tại sao, nhưng Kaede lại cảm thấy một sự ấm áp, đáng tin cậy từ cô gái này, khác hẳn với các vị bác sĩ trước kia từng chăm sóc cô. Những ngày ở đó đúng là ác mộng.

"Tôi không thể tin cô có thể sống đến bây giờ!"

"Cô sống dai thiệt đó! Tôi thật bái phục!"

"Bó tay! Bệnh đã không chữa được thì nằm ở đây làm gì chứ?"

"Chúng ta phải chăm sóc cô ta tới bao giờ nữa đây? Thường ngày đã lắm việc rồi!"

[Some Oneshorts] Assassination ClassroomNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ