Chương 16

1K 75 10
                                    

Trời thì chẳng bao giờ ngưng nóng trong những ngày nắng to cũng như những cậu bé con thì chẳng bao giờ ngưng tập luyện. Phòng tập, như mọi ngày, vẫn có năm học sinh và một thầy giáo.

- Em nhìn này Huening Kai! Năm ngoái em còn nhỏ xíu thế này!

Choi Soo Bin trong vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, chợt thấy lại một điều vô cùng đáng yêu. Cậu tới bên Huening Kai, cười khúc khích chỉ vào tấm hình, thứ nằm trong điện thoại, đứng giữa là khuôn mặt ngái ngủ của một em bé có cái đầu nấm đen đen, bé mặc một chiếc hoodie xanh nhạt còn tay bé đang ôm chặt chú thỏ bông Molang mà bé thích nhất.

Choi Soo Bin cậu thật sự rất thích tấm hình này, dù rằng tấm nào chụp em bé Huening cũng đều dễ thương cả, nhưng một Huening nhỏ xíu đang mơ màng chẳng phải là thứ đáng yêu nhất từ trước tới giờ hay sao? Huening Kai hiện tại vẫn còn ở đây, nhưng giờ đã lớn tới chừng này, khuôn mặt trẻ thơ ngạc nhiên rằng chỉ còn lại phảng phất.

Đúng vậy nhỉ. Huening Kai nhìn anh ngốc nhà mình, mỉm cười nhẹ. Trong lòng cậu nhóc chợt đem chút lo lắng. Anh không thích nó lớn lên chăng? Vì anh luôn cảm thán về nhóc trong dáng hình của trẻ thơ, nhiều tới độ chính nhóc còn thấy mình như đang ghen tị với bản thân của quá khứ. Trước đây nhóc luôn muốn mình phải lớn lên thật nhanh, để cao lớn, để cho anh thấy mình đã trưởng thành. Hiện tại cậu chàng nhận ra, dường như nhóc chẳng còn muốn như thế khi thấy chiều cao của mình cứ tăng lên từng ngày.

Kai Kamal Huening nhóc nên thôi lớn đi chăng? Chí ít hiện tại, khuôn mặt nhóc đâu đó vẫn còn mang bầu bĩnh.

- Được rồi mấy đứa, tiếp tục chăm chỉ nào!

Giờ giải lao không rõ vì sao luôn là khoảnh khắc trôi qua nhanh nhất, tiếng thầy vũ đạo đã vang lên cùng tiếng vỗ tay tập hợp, Choi Soo Bin đặt điện thoại trở lại lên tủ, tiến tới phía camera đang yên vị dưới đất. Sớm thôi, cậu sẽ được kết nối với những người yêu quý mình, kể với họ câu chuyện của cậu và những người cậu thân thiết qua ống kính này.

Choi Yeon Jun từ phía xa thấy cậu em đáng yêu vẫn còn uể oải nằm xuống, muốn lại gần để kéo lên tinh thần em. Anh quả thật chẳng nghĩ gì nhiều, tiến tới phía sau lưng, khiến em nằm ụp xuống và rồi hai tay vươn tới nhào nặn gò má mềm mại. Choi Soo Bin rất ngoan ngoãn, em chẳng hề chống cự, cứ mặc sức anh cả đem má mình ra làm cục bột mà lăn. Điều này khiến Choi Yeon Jun thấy vui, cũng lại thấy phiền lòng.

Nếu như vậy thá chẳng phải em rất dễ để chạm vào hay sao?

Choi Yeon Jun may mắn khi bản thân có độ tập trung cao khi tập luyện, bài nhảy ngày hôm nay cũng có phần phức tạp khiến cả đầu óc lẫn cơ thể đều bận rộn, tạm lãng quên đi phần khó chịu dấy lên vì Choi Soo Bin. Mà kể cả vào buổi chiều không phải tới Studio thì cùng cơ thể rệu rã vẫn phải đem thây đi mua đồ dưới cái nắng cháy da cũng vô tình giúp anh lánh được chúng thêm một khoảng thời gian.

Đấy là cho đến tối.

- Em há miệng ra đi.

Choi Soo Bin cầm trên tay quả nho đưa tới muốn bón cho em út Huening vẫn còn cặm cụi chiến đấu với chồng bát đĩa cả nhóm vừa sử dụng. Cậu út đang chết tâm đôi chút vì chẳng thích rửa bát chút nào liền lập tức vui vẻ há miệng để anh lớn chăm sóc. Nhóc luôn thích điều này, có thể một phần hơn là bởi sự quan tâm ấy tới từ anh Soo Bin mà nhóc thương nhất.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 31, 2020 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[AllBin] Pit - A - PatNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ