Lâm Vị Hi định ra thời gian, để hạ nhân trong phủ đến Cảnh Trừng viện bái kiến nàng. Mặc dù chưa đến giờ, nhưng Lâm Vị Hi đã ngồi an vị trên ghế bành ở phòng chính rồi. Ở phía dưới cứ năm người thành một tổ, từng nhóm tiến lên dập đầu với Lâm Vị Hi, sau đó nói tên cùng công việc của mình. Toàn bộ vương phủ to lớn phức tạp vô cùng, Lâm Vị Hi một mực ngồi như vậy đến cuối giờ Thân, mới gặp xong tất cả mọi người.
( Giờ Thân: 15h – 17h)
Chủ mẫu cũng không phải là chức vị nhẹ nhàng, nhất là phải quản lý loại quái vật khổng lồ như phủ Yến vương. Mấy trăm người từ trên xuống dưới đồng loạt hoạt động lại không phải là điều dễ dàng, năng lực quản gia cùng tổ chức của chức vụ đương gia chủ mẫu phải yêu cầu rất cao. Lâm Vị Hi triệu kiến nô bộc trong phủ, việc làm nàykhông chỉ để nàng nhận thức mọi người trên danh nghĩa, đồng thời cũng hướng toàn phủ khẳng định địa vị vương phi của chính mình. Chờ giày vò nguyên một buổi chiều xong, sắc trời đã tối đen, cả lưng vào eo của Lâm Vị Hi đều mỏi nhừ. Nhất là đêm qua còn ngủ muộn, xương sống thắt lưng của nàng vẫn còn đau nhức. Hôm nay lại ngồi nguyên một buổi chiều, thật sự là mỏi mệt không chịu nổi.
Uyển Tinh Uyển Nguyệt vội vàng đỡ Lâm Vị Hi vào phòng trong để nghỉ ngơi, Lâm Vị Hi ngồi vào nhuyễn tháp, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút. Nàng xoa eo, tranh thủ thời gian hỏi: "Vương gia đâu? Vẫn ở bên trong sao?"
"Vâng."
Lâm Vị Hi nhìn về phía đông phòng bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên một ý cười. Hôm nay là ngày nàng nhất định phải trải qua, so với ý nghĩa to lớn của chuyện này thì đau nhức trên thân thể căn bản không đáng giá nhắc tới. Hôm nay thuận lợi như vậy, quả thật cũng là nhờ buổi sáng nàng một phen ân uy nói chuyện với Bốc ma ma, nhưng Lâm Vị Hi vẫn biết nguyên nhân chủ yếu là xuất phát từ Yến vương.
( Ân uy: Ban ân + uy hiếp)Yến vương ngồi ở đông phòng bên cạnh, ai còn dám lỗ mãng? Lâm Vị Hi ngồi ở phòng chính triệu kiến hạ nhân, dạy dỗ bọn họ, tiếng ồn cũng không nhỏ đâu. Thế nhưng Yến vương vẫn kiên nhẫn ở đó, tiếp tục ngồi đọc sách. Mặc dù hắn không nói gì, thế nhưng là vô thanh thắng hữu thanh, thái độ của Cố Huy Ngạn đã uy hiếp đám người này, cho Lâm Vị Hi thể diện rất lớn.
Trong lòng Lâm Vị Hi thoải mái, cũng không quản Uyển Tinh đang xoa bóp eo, lập tức hoan hỉ đi đến phòng bên cạnh, vừa vào cửa liền gọi ngọt lịm: "Vương gia."
Bên miệng Cố Huy Ngạn không tự giác mang lên ý cười: "Đã xong rồi?"
"Vâng." Lâm Vị Hi bước nhanh đến gần Cố Huy Ngạn, nàng vốn định ngồi cạnh Cố Huy Ngạn, thế nhưng nghĩ đến chuyện lúc chiều nay, cuối cùng vẫn quay một cái, quy củ ngồi đối diện với Cố Huy Ngạn: "Chắc hẳn hôm nay đã làm phiền đến vương gia rồi, ta cám ơn chàng."
Cố Huy Ngạn nhìn thấy động tác của Lâm Vị Hi, chẳng biết tại sao trong lòng có chút tiếc nuối. hắn đè xuống cái ý nghĩ kỳ quái này, nói với Lâm Vị Hi: "Từ trưa đến giờ nàng cũng chưa được nghỉ ngơi nhiều, chỉ sợ thân thể sớm không chịu nổi. Trước dùng bữa tối đi, sau đó nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Vị Hi có chút ngừng lại: "Buổi chiều ta nói chuyện với hạ nhân... Vương gia đều nghe được? Có phải đã làm ồn ào đến chàng không?"
"Không có." Cố Huy Ngạn mỉm cười nói. Lâm Vị Hi lại không tin lắm, nàng nhìn sắc mặt nhu hòa của Cố Huy Ngạn thì trong lòng càng uể oải: "Khẳng định là chàng nghe được, bây giờ không chừng trong lòng còn đang cười ta."
"Thật không có." Cố Huy Ngạn nói xong cũng không nhịn được cười, ánh nến chiếu rọi trong đôi mắt hắn, sáng đến kinh người: "Mặc dù nàng mắng người có chút hung hăng, nhưng cũng không phải là cố tình gây sự. Nàng nói có lý có chứng cứ, lại rõ ràng nguyên nhân kết quả, mà lại không phải nhằm vào mình, thật ra thì cũng rất dễ nghe."
Cho dù ai dạy dỗ người khác mà bị đánh giá thành "Thật là dễ nghe" thì cũng không thể cao hứng nổi. Lâm Vị Hi tức giận không ít, hung hăng trừng Cố Huy Ngạn một chút, quay lưng lại hờn dỗi. Tiếng cười của Cố Huy Ngạn càng vui vẻ hơn, hắn thấy bóng lưng của Lâm Vị Hi càng ngày càng cứng lại, cũng không dám đùa nữa, đứng dậy vịn bờ vai của nàng đi ra ngoài: "Không tức giận nữa. Đi ra ngoài ăn cơm đã."
Yến vương tự mình đỡ nàng, Lâm Vị Hi cũng không tiện phản đối. Chờ sau khi Cố Huy Ngạn ôm cả bờ vai của nàng, dường như đem cả người nàng đều ôm trọn trong ngực,thì Lâm Vị Hi lại càng không tiện phát tác. Lâm Vị Hi giận dỗi ngồi trước bàn cơm, lúc gắp thức ăn thì đặc biệt hung hăng, đừng tưởng rằng dỗ dành một chút là nàng sẽ quên. Hừ! Cái gì gọi là thật dễ nghe? Nàng là vương phi, lúc răn dạy hạ nhân thì người người phải cảm thấy sợ hãi mới phải. Yến vương cũng dám nói nàng dạy dỗ người khác thật xuôi tai?
Thật sự là kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, hoàn toàn không thể nhịn được.
Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi dùng sức gắp thức ăn cho hả giận, hắn nhẹ nhàng nhìn qua Lâm Vị Hi một chút, trong mắt là ý cười dạt dào. Mới hôm nay hắn còn nói không thích ai cả, bây giờ xem ra vẫn phải sửa lại, hình như không phải là như thế rồi.
Quy củ trong vương phủ là vào buổi trưa mỗi ngày các phòng tự chuẩn bị cho mình, nhưng cơm tối thì phải cùng ăn một chỗ. Trước kia vương phủ cũng chỉ có ba người, buổi trưa Cố Huy Ngạn thường xuyên dùng cơm luôn ở trong triều, cũng không về phủ, cho dù buổi tối có về cũng không nhất định gặp đúng giờ cơm, cho nên phần lớn thời gian đều là vợ chồng Cố Trình Diệu với Cao Nhiên dùng bữa với nhau. Bây giờ tay của Cao Nhiên bị thương, cũng không thể yêu cầu thế tử phi đang bị thương chia thức ăn được, cho nên bữa tối liền giảm đi. Hai vợ chồng Cố Trình Diệu ở trong phòng ăn cơm là được. Nếu như ngày trước, Cố Huy Ngạn chắc chắn sẽ dùng cơm một mình. Nhưng bây giờ có Lâm Vị Hi, chỉ là thêm một người cùng mình ăn cơm, vậy mà thấy ấm áp hơn nhiều lắm.
Trách không được lúc trước thuộc hạ cùng đồng liêu một mực khuyên hắn tục cưới tân vương phi, Cố Huy Ngạn luôn cảm thấy không cần thiết, thêm một vương phi thì cuộc sống cũng sẽ không có thay đổi gì, như vậy thì cần gì phải phiền phức? Nhưng bây giờ Cố Huy Ngạn mới biết, hóa ra có người lo lắng, có người làm bạn trò chuyện với mình, cảm giác lại ấm áp đến như vậy.
Mặc dù trong lòng Lâm Vị Hi vẫn còn đang hờn dỗi, thế nhưng thói quen quan sát nhiều năm dưỡng thành cũng không dừng lại. Nàng phát hiện Cố Huy Ngạn cũng không kén ăn, nhưng đối với món cá đặt ở giữa bàn kia lại không hề động đũa. Lâm Vị Hi "A" một tiếng, bất kể là Bốc ma ma hay là Cố Trình Diệu, bọn họ đều nói qua Yến vương thích ăn nhất là tôm cá tươi. Thế nhưng sao nàng nhìn thì hình như cũng không phải là như thế?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit]Ta Làm Mẹ Kế Của Chồng Trước-Cửu Nguyệt Lưu Hỏa(Gả Cho Ba Của Chồng Trước)
Fiction généraleTác giả: Cửu Nguyệt Lưu Hỏa Thể loại: Trọng sinh, cung đình hầu tước, sủng Số chương: 105 chương Edit: Hạ Hạ Thế tử Yến vương phủ có gia thế hiển hách, thân phận mê người, là quý công tử, tương lai trượng phu trong mắt các thiếu nữ. Lâm Vị Hi chính...