Chị im mồm đi

4.4K 157 11
                                    

Reng reng reng....
Tiếng đồng hồ báo thức kêu inh ỏi cả căn phòng, ấy vậy mà người trên giường không hề có ý định thức dậy.

*bụp* chiếc đồng hồ đã yên vị bên góc tường kèm theo tiếng lẩm bẩm của vị cu nhang nào đó.
"Ồn chết đi được, mày im mồm đi"

"Dụ Ngônnnnnn, em mà không nhanh lên là trễ học đóoooo"
Bên dưới truyền lên tiếng gọi 'tha thiết' khiến Dụ Ngôn trên giường vội tung chăn bật dậy. Nàng bước xuống giường, bay nhanh ra cửa sổ
"Đới Manh, chị chờ em chút"

Nói rồi, nàng ngay lập tức hướng phòng tắm mà chạy, Đới Manh đứng phía dưới chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

5 phút sau, Dụ Ngôn một thân tây trang chỉnh tề đứng trước mặt Đới Manh.
"Chị nói này, lần sau em có thể dậy đúng giờ hơn không hả?"
"Chị bớt nói nhảm đi, nhanh lên"
"Ya, yaaaaa, em đang đi nhờ xe của chị đó"
"Chị im mồm đi"

(T/g: Câu này chắc đi vào huyền thoại cmnr :>)

Đới Manh tặng cho Dụ Ngôn một cái nhìn sắc sảo, cô lầm bầm trong miệng
"Con nít quỷ"
"Giề, giề, chị nói giề"
Dụ Ngôn tiến tới áp sát Đới Manh, ánh mắt đe doạ
"Thôi thôi, lên xe đi cô ơi, trễ giờ khai giảng bây giờ"
Đới Manh đỡ trán, đưa ánh mắt bất lực nhìn Dụ Ngôn
Dụ Ngôn nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, nàng liền chạy qua cửa phụ, miệng la hét
"Đới Manh, chị nhanh lên chút, sắp trễ giờ rồi"
Đới Manh đứng chôn chân ở đó, ánh mắt vô tội
"Rõ ràng là em muộn, sao bây giờ thành chị rồi"

Đới Manh mở cửa xe ngồi vào, hai người nhanh chóng xuất phát tới Trường Đại Học Kinh Tế Bắc Kinh

Dừng xe trước cửa trường, khi mà mọi người hầu như đã quen thuộc với xe của Đới Manh thì Dụ Ngôn bước xuống khiến mọi người hoảng hồn. Nàng quay người lại thò đầu vào trong xe:
"Lát nữa chị không cần chờ em đâu, tạm biệt"
Nói rồi, Dụ Ngôn sải bước đi vào trong khiến Đới Manh không kịp làm gì
"Ê, ủa, khoan, Dụ Ngônnnn"
"...."
"Haizzzz"
Đới Manh thở dài bất lực trước cái tính này của Dụ Ngôn, cô lái xe tới chỗ để xe, chỉnh trang lại trang phục một lượt sau đó bước vào.

Xung quanh đám học sinh đang thi nhau cảm thán, hôm nay Đới Manh một thân mang áo sơ mi cùng quần bó màu đen tôn lên dáng người tuyệt mĩ của cô. Trong đó có một nam thanh niên mạnh dạn chạy tới trước mặt Đới Manh
"Đới lão sư sáng hảo"
Cô không nói gì, chỉ gật đầu cười, mà nam thanh niên lại không có ý định bỏ cuộc, cậu tiếp tục bắt chuyện
"Trưa nay em có thể mời cô bữa cơm được không?"
"Không cần đâu"

Đới Manh chưa kịp để nam thanh niên phản ứng đã sải bước bỏ đi, cô cũng đảo ánh mắt của mình quanh sân trường tìm bóng dáng của em ấy
"Manh Manh"
Nghe thấy tiếng gọi thân thuộc, cô quay đầu nhìn
"Ny Ny, đã ăn sáng chưa?"
"Em chưa aaaa, người ta nhớ chị chết đi được"
Tăng Khả Ny phía xa ngay lập tức sà vào lòng Đới Manh nũng nịu
"Bảo bối, ngoan nào, chút nữa đưa em đi ăn nha"
Đới Manh xoa đầu nàng cười sủng nịnh.

Hai người sau đó cùng dắt tay nhau vào lễ đường à nhầm, vào hội trường để dự lễ khai giảng.

Như nhớ ra gì đó, Đới Manh rút điện thoại gọi cho ai đó, đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy
"Alo"
"Chị vừa nhớ ra em dậy muộn nên chưa ăn sáng, em ra trước sảnh hội trường đi, chị đưa đồ ăn cho em"
"Hảo"
Dụ Ngôn ngay lập tức tắt máy, từ phía trong hội trường bước ra ngoài. Mà Đới Manh lúc này đã dắt tay Tăng Khả Ny mua xong đồ ăn cho nàng.

[Đới Ngôn][Hoàn] Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ