Nếu cuối cùng có thể bên nhau, vậy muộn một chút cũng không sao.

1.3K 132 8
                                    

Cựa quậy thân mình, Đới Manh cảm thấy tay mình tê cứng, lòng ngực cũng nặng hơn mọi ngày.

Dụ Ngôn chui rúc vào lòng Đới Manh tìm hơi ấm, môi nhỏ lâu lâu khẽ nhếch lên.

Đới Manh nhìn người trong lòng, khoé môi lại cong lên đầy kiêu hãnh. Chờ đợi 8 năm trời, cuối cùng cũng có kết quả.

"Ưm..." Dụ Ngôn khẽ kêu, kéo Đới Manh ra khỏi suy tư
"Bảo bối, dậy nào" cô mỉm cười ôn nhu nhìn nàng, giọng cưng chiều.

Dụ Ngôn vặn vẹo thân mình, khó khăn mở mắt ra, cho tới khi mùi hoa oải hương quen thuộc của Đới Manh tràn vào mũi nàng mới thực sự tỉnh táo. Bình tĩnh, Dụ Ngôn phải bình tĩnh.

Lại không biết nàng nghĩ gì, ánh mắt khẽ cong lên, ngước nhìn Đới Manh
"Lão sư, sáng hảo"
"Hửm, bảo bối, em bị gì à?"

Dụ Ngôn vòng tay mình qua eo Đới Manh, thỏ thẻ
"Không có, em sợ đây là mơ"

Cô xoa nhẹ lưng nàng, cười
"Ngốc"

*cốc cốc cốc*
Tiếng gõ cửa bên ngoài phá hỏng không gian hạnh phúc bên trong làm Đới Manh không khỏi nhíu mày
"Chị đi mở cửa"
"Hảo"

Đới Manh rời khỏi giường, để lại Dụ Ngôn cười ngây ngốc ở đó.

"Tôn Nhuế, sớm như vậy?"
"Tôi chỉ qua đây dặn cậu đừng khiến Dụ Ngôn mất sức quá, hôm nay còn phải đi nhiều nơi"

"CÚT" Đới Manh nở nụ cười chết chóc, đóng cửa cái rầm.

Tôn Nhuế bị bỏ lại ngoài cửa, vẻ mặt khó hiểu. Tui có lòng tốt nhắc nhở thôi mà, chơi gì kì. Cô trở về phòng, vừa đi vừa suy nghĩ.

(T/g: Lão Đới chưa tẩn chị là may rồi đó Tam ca, cẩn thận lão cho chị đi đường quyền bây giờ 🙄)

Dụ Ngôn nghe tiếng đóng cửa lớn khiến nàng bật dậy, bước xuống giường ló đầu ra hỏi
"Ai vậy chị?"
"Tôn Nhuế"

Đới Manh nói xong, ánh mắt đảo quanh, bước nhanh tới bế Dụ Ngôn lên
"Sau này nhớ mặc dép vào, sàn nhà lạnh đấy"

Dụ Ngôn choàng tay qua cổ cô, rúc mặt vào hõm cổ Đới Manh tham lam hít một hơi sâu
"Em biết rồi~~"

Đới Manh bị hít (hà) có chút nhột, miệng khẽ nhếch lên
"Có ai nói với em buổi sáng nhu cầu tình dục là cao nhất chưa?"

Dụ Ngôn nghe tới đây liền bất động. Cái quỷ gì vậy, zụ gì... nàng quay cuồng đầu óc, không biết nên làm gì.

Đới Manh bế nàng vào phòng tắm thuận tiện nói thêm
"Ngốc"
"Xuỳ, không có à, em rất thông minh đó" Dụ Ngôn bĩu môi, đường đường là thủ khoa của khối mà lại bị cô nói ngốc, tức chết nàng rồi.

Đới Manh thả nàng xuống, xoay lưng bước ra ngoài, không quên dặn dò
"Em vệ sinh cá nhân trước đi, nhanh một chút"
"Hảo~"

Dụ Ngôn từ trong nhà vệ sinh bước ra đã thấy Đới Manh ngồi một cục trên sofa, trông có chút buồn cười
"Chị"
"Hửm"
"Em xong rồi"
"Hảo, vậy chị vào bên trong đây, đừng nhớ chị quá đó" Đới Manh vừa đi vừa nói, dứt câu còn quay lại nháy mắt một cái.
"Đồ điên, ai thèm nhớ chị" nói là vậy nhưng nụ cười trên môi nàng đã bán đứng nàng.

[Đới Ngôn][Hoàn] Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ