Hình như... là hạnh phúc

1.3K 130 22
                                    

Bởi vì ngày hôm qua ở cùng Đới Manh nên Dụ Ngôn có chút mất ngủ, hại cô dậy trễ. Chết rồi chết rồi, chắc là trễ xe buýt rồi.

Mang vội đôi giày, nàng bước khập khiễng ra cửa, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ trước nhà, tim Dụ Ngôn không khỏi loạn nhịp.

Đới Manh mở cửa kính ra, nhìn nàng có chút bất mãn

"Dụ Ngôn bảo bối, em mà không nhanh lên là sẽ trễ học đấy"

Đầu Dụ Ngôn vang đi vang lại hai chữ 'bảo bối' mặt cũng vì thế mà dần nóng lên.

Yên vị trên ghế phụ của xe, Dụ Ngôn đem hai tay mình đan chặt lại, vừa nghe Đới Manh ở một bên lảm nhảm.

"Lần sau ngủ sớm một chút, lúc nào cũng thấy em chật vật vì dậy muộn, buồn cười chết đi được"
"Ăn uống cũng phải đầy đủ, em gầy như que củi rồi, phải mập mạp một chút mới đáng yêu"
"Đừng nhịn ăn sáng, không tốt cho sức khoẻ"
"Đừng..."

"Chị sẽ rời đi sao?"

Đới Manh định nói gì đó, lại bị câu hỏi của Dụ Ngôn làm cho cứng miệng, không gian bỗng chốc trở nên im ắng.

"Em..."
"Hôm đó em nghe chị cùng Hứa lão sư nói"

Cô không biết phải đáp lời thế nào, vốn dĩ muốn dùng thời gian còn lại chăm sóc tốt nàng một chút, sau đó nhờ Hứa Giai Kỳ chiếu cố nàng, lặng lẽ rời đi. Mà Dụ Ngôn biết mất rồi, khẽ thở dài

"Chị đi Mỹ"
"Chừng nào chị về?"
"Không biết"

Dụ Ngôn nghe chữ 'không biết' của cô, trái tim thắt lại.

"Em lên lớp đây"
"Hảo"

Nhìn bóng lưng cô độc của Dụ Ngôn, cô lại muốn ôm nàng một cái, an ủi, che chở nàng.

Mở cửa văn phòng mình ra, nhìn thấy Tôn Nhuế và Hứa Giai Kỳ ngồi đó, cô không khỏi nhíu mày.

"Lão Đới, lại đây ngồi xuống đi, tớ có ý này"
Nhìn bản mặt chechow của Tôn Nhuế, cô thầm khinh bỉ.

Ba người ngồi trong văn phòng một hồi, thảo luận gì đó rất sôi nổi.

"Được rồi, vậy tớ đi đây"
"Hảo"

Đứng trên bục giảng, Đới Manh hít một hơi thật sâu, vỗ tay hai cái thu hút sự chú ý của học sinh
"Vì muốn nâng cao tinh thần đoàn kết trong lớp, tôi đã quyết định tổ chức một buổi du lịch 5 đêm 4 ngày, ý các em thế nào?"

Đám học sinh nghe tới đây liền hú hét vui sướng.

"Đặc biệt lần này sẽ có sự tham gia của Hứa lão sư và Tôn hiệu trưởng."

"Lão sư, ái ni yooooo"
"Yeahhhh"
....

Trong đám người đang hú hét đó, lại có vài người như chìm vào thế giới riêng của mình.

Khổng Tuyết Nhi nghĩ gì đó, vu vơ mỉm cười.

Tăng Khả Ny lại đem tên 'Tôn hiệu trưởng' đó ra tế 7749 lần, vì nó làm nàng nhớ tới Tôn Nhuế.

"Nãi Vạn, tớ muốn nhìn cậu mặc bikini" Tạ Khả Dần quay sang Nãi Vạn nở nụ cười, ánh mắt lóng la lóng lánh.
Nãi Vạn chẳng buồn đáp lại, đi một quyền vào bụng Tạ Khả Dần. Cô ôm bụng mình, gương mặt méo mó, lấm tấm mồ hôi, cũng quá là thẳng tay rồi.

[Đới Ngôn][Hoàn] Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ