Mất tích

1.3K 123 44
                                    

Dụ Ngôn cựa quậy thân mình trong lòng Đới Manh, rúc vào hõm cổ cô tham lam hít lấy một hơi.
"Chị~"
"Chị đây"
"Chị~"
"Chị nghe"
"Chị~"
"Bảo bối, em làm sao vậy?"
"Không có gì"

Đới Manh mỉm cười nhìn người trong lòng, thật trẻ con.
"Chị phải đi làm đây" cô rời giường bước vào phòng tắm, tiếng nói vọng lớn ra ngoài.
"Em cũng phải đi làm a, chị chờ em với." Dụ Ngôn nghe cô nói đi làm cũng đột nhiên nhớ ra mình cũng có công việc cần làm nha, không thể rảnh rỗi như vậy được.
"Dụ Ngôn, em bị đuổi việc rồi."

Nàng vốn dĩ còn đang loay hoay không biết lấy áo quần ở đâu mang thì cô bước ra, làm cho nàng ngơ một cục.
"Ủa?"

"Bảo bối, chị đi làm đây."
"Ủa?"

Chờ khi tiếng đóng cửa vang lên Dụ Ngôn mới hoàn hồn, sải chân bước tới cửa sổ nhìn Đới Manh chầm chậm lái xe đi. Tặc lưỡi một cái, nàng tự mình vệ sinh cá nhân sau đó xuống phòng bếp muốn nấu gì đó.

Nhìn tủ lạnh gần như trống không, Dụ Ngôn thở dài một hơi, lấy máy mình gọi vào dãy số quen thuộc, rất nhanh đã có người bắt máy.
"Alo"
"Chị, ở nhà hết đồ ăn rồi, em đi mua chút đồ nhé."
"Hảo, xe trong gara, em tuỳ ý chọn một chiếc đi."
"Được, vậy em tắt máy đây"
"Khoan đã"
"Làm sao vậy?"
"Em còn chưa hôn tạm biệt chị"
"CÚT"

Dụ Ngôn tắt máy, má tự nhiên lại ửng hồng. Nàng nghĩ tới gương mặt đắc ý của người kia khi chọc ghẹo nàng, hận không thể băm cô thành trăm mảnh, tức chết Dụ Ngôn nàng rồi.

Dụ Ngôn lên phòng cô đứng trước tủ áo quần ngắm nghía một hồi, nàng vẫn là lấy chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jeans mang vào, để cho thoải mái thì nàng quyết định mang dép.

Nhìn gara xe của Đới Manh, Dụ Ngôn tránh không khỏi tặc lưỡi một cái, cũng quá là nhiều xe rồi. Yên vị trên ghế lái của chiếc BMW, nàng nổ máy rời đi.

.

Đới Manh sau khi tắt máy liền cười, cười đến mức nhân viên công ti đều bị doạ sợ. Giám đốc mặt lạnh của họ hôm nay trúng xổ số sao?

*cạch*
"Đới tổng, đây là lịch trình ngày hôm nay."
"Nhiễm Nhiễm, Đới Yến Ni đem em đi đâu thế?" Đới Manh tay lật lật xấp giấy trước mặt, không nhanh không chậm hỏi.
"Ách, cái đó..." Tống Hân Nhiễm có chút hoảng sợ, chết rồi, chết rồi.
"Em gửi lời cảm ơn tới Yến Ni hộ chị nhé?"
"Hả?"
"Ra ngoài đi."
"A, được."

Tống Hân Nhiễm mang theo một bụng khó hiểu ra ngoài, Đới Manh đang cười, là đang cười đó, cũng quá là doạ người rồi.

.

Dụ Ngôn sau khi đẩy xe hàng tới quầy tính tiền mới phát hiện ra một việc quan trọng, nàng không mang theo thẻ tín dụng, điện thoại vừa hết tiền hôm trước. Cũng không biết hôm nay nàng hôm nay bước chân nào ra đường, quá là xui xẻo rồi.

"Của chị hết 1314 tệ ạ. Xin hỏi chị dùng thẻ hay quét mã"

Nhìn nụ cười tươi tắn của cô nhân viên, Dụ Ngôn hận không có cái lỗ nào để chui xuống.

"Dùng thẻ của tôi đi"
"Vâng"

Dụ Ngôn nhìn chàng trai bên cạnh một hồi, người ta còn muốn giúp cô mang đồ xuống xe nữa.

[Đới Ngôn][Hoàn] Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ