Duyên phận của chúng ta

1.4K 120 16
                                    

Dụ Ngôn vừa lên phòng đã nằm oài ra giường, lại nhìn căn phòng lộn xộn vì lúc sáng dây trễ kia, bất đắc dĩ thở dài, nàng ngồi dậy dọn dẹp căn phòng.

Chờ khi nàng dọn dẹp xong đã là chuyện của 30 phút sau. Dụ Ngôn mở cửa đi ra ngoài ban công, ở đây có thể nhìn qua phía nhà Đới Manh. Khi nàng đang tìm kiếm bóng dáng cô trong căn phòng thì Đới Manh xuất hiện, cái này... là mới tắm xong sao?

Đới Manh mang áo choàng tắm màu trắng để lộ xương quai xanh hờ hững quyến rũ kia, mái tóc xoã xuống, giọt nước men theo lọn tóc chảy dài xuống phần xương quai hàm quyến rũ kia. Dụ Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng, bất quá, nàng không biết là cái gì.

Đới Manh cảm giác có ai đó đang nhìn mình, ngẩng mặt dậy liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của nàng. Cô bước ra, mở cửa sổ định trò chuyện với nàng một chút.

Mà ánh mắt Dụ Ngôn lúc này lại dõi theo phần đùi trắng nõn lúc ẩn lúc hiện theo từng bước đi của Đới Manh. Nàng càng ngày càng cảm giác có gì đó không đúng. Cảm giác có thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ mũi, nàng đưa tay lên mũi mình quẹt nhẹ một chút... cmn thế mà lại chảy máu mũi rồi?

Đới Manh ở phía đối điện nhìn thấy cảnh này lập tức dùng dịch chuyển tức thời sau 2s đã thuận lợi có mặt trước cửa phòng Dụ Ngôn.

Mở cửa bước vào, thấy nàng còn đứng ngây ngốc ở đó cô liền mất kiên nhẫn
"Dụ Ngôn, nhanh ngẩng đầu lên"
Dụ Ngôn nghe tiếng cô mới định thần lại vội ngẩng đầu lên trên. Cũng quá là mất mặt rồi, nàng hận không có cái lỗ nào để chui xuống.

Lúc này, Đới Manh hướng ra ban công đỡ cô ngồi lên giường, một chân quỳ dưới nàng.

Với tay lấy hộp giấy bên kia
"Em không sao chứ?"
"Không....không sao"Dụ Ngôn đáp lời, mặt ngày càng nóng lên.

Chờ đến khi máu ngừng chảy rồi, nàng mới cúi gầm mặt xuống.
"Em đó, dạo này lại ăn uống không đầy đủ phải không?"

Dụ Ngôn nghe Đới Manh làu bàu, không tránh được có chút uất ức, nhưng mà....
*tách*
Một giọt máu nữa lại rơi xuống đùi của Đới Manh. Lòng Dụ Ngôn lúc này lại đang thầm gào thét: Cmn, aaaaaa. Nguyên do là vì phần ngực kia theo hơi thở của cô mà phập phồng, khiến Dụ Ngôn lại một lần nữa 'đổ máu'.

Đới Manh lúc này đã thực sự mất kiên nhẫn rồi
"Em ngẩng đầu lên đi, chị lấy xe đem em đi bệnh viện."
"Không....không cần đâu, chị về đi, em ổn mà"

Vừa nói, nàng lại vừa dùng sức đẩy Đới Manh ra khỏi phòng mình.
Cô cứ đứng trước cửa như vậy, vẻ mặt có chút bất lực
"Vậy em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi chị"

Thấy người bên trong không đáp, Đới Manh thôi không nói gì nữa, quay người trở về nhà.

Dụ Ngôn ngồi thụp xuống, vùi đầu mình vào đầu gối, cảm giác này... thật quen thuộc.
Nàng đứng dậy, vơ đại một bộ quần áo trong tủ bước vào nhà tắm, đem suy nghĩ của mình chìm dần vào bồn tắm sớm đã đầy nước kia.

Năm nàng 11 tuổi, Đới Manh chuyển tới đây. Còn nhớ, lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi cô bị té trước cổng nhà cô ấy. Ấn tượng của Đới Manh để lại trong Dụ Ngôn khá là sâu sắc, gương mặt góc cạnh, đường nét hài hoà, ánh mắt ôn nhu. Nàng trước đây chưa từng nảy sinh hảo cảm với ai, Đới Manh khi đó chính là ngoại lệ. Dụ Ngôn cứ như vậy ngày ngày bám lấy Đới Manh, hai người họ càng ngày càng thân thiết, chính nàng cũng không biết rằng trong tim mình đã có thứ gì đó đâm chồi nảy lộc.

[Đới Ngôn][Hoàn] Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ