Đừng phiền em

1.4K 127 25
                                    

Đới Manh có mơ cũng không ngờ được rằng Dụ Ngôn thế mà lại cố tình tránh xa cô. Bám theo cô 8 năm, hiện tại đã chán rồi chăng?
Đới Manh tặc lưỡi một cái, đem theo tâm trạng bất ổn trở về nhà. Nhìn căn nhà bên cạnh đã sáng đèn, cô nhất thời không nghĩ ra được nên làm gì. Cho tới khi định thần lại, Đới Manh phát hiện mình đã đứng dưới nhà nàng một tiếng rồi.

Dụ Ngôn ở trong phòng tất nhiên là biết chuyện này, nhìn Đới Manh ngẩn ngơ hồi lâu, nàng lại không nhịn được muốn chạy xuống gặp mặt. Trong đầu lại vang lên năm chữ 'chúng ta không thể đâu' của Đới Manh khiến nàng khựng lại. Dụ Ngôn nghĩ rằng, còn có cơ hội cách xa thì nên cách xa, sau này Đới Manh biết tâm tư của nàng rồi càng khó để đối mặt.

Bên dưới vang lên tiếng khởi động động cơ nhè nhẹ thu hút sự chú ý của Dụ Ngôn, nhìn Đới Manh từ từ chạy xe vào nhà, đáy mắt nàng hiện lên ánh nhìn phức tạp, không biết nên làm gì.

Suốt buổi tối hôm đó, Đới Manh không thể chú tâm làm gì cả, chốc chốc lại liếc mắt qua nhà Dụ Ngôn, chốc chốc lại cầm điện thoại lên phân vân có nên nhắn tin cho nàng hay không. Suy đi tính lại, Đới Manh gõ gõ bàn phìm vài cái, đem tin nhắn gửi tới cho Dụ Ngôn

Đới Manh
Dụ Ngôn bảo bối, em xem... hôm nay có thể cho chị ăn ké một bữa hay không?

Dụ Ngôn sau khi nhìn thấy tin này liền nhảy dựng lên, không được không được, mình phải tuyệt tình với chị ấy. Dụ Ngôn đem mấy lời  này lẩm bẩm trong miệng, người ngoài không biết thì có lẽ là xem như nàng đang tụng kinh đi.

Đới Manh thấy bên kia không có hồi âm, lại đăm chiêu nhìn qua nhà đối diện, tâm tư phức tạp hẳn lên. Vẫn là nhắn thêm một câu nữa đi

Đới Manh
Em xem, chị không biết nấu ăn a~
Em nỡ nhìn người chị tội nghiệp mày chết đói sao?

Dụ Ngôn day day bên thái dương vài cái. Đới Manh, thỉnh tự trọng aaaa. Suy nghĩ một hồi, nàng rep lại, bản thân lại mò xuống bếp nấu ăn.

Dụ Ngôn
Hảo.

Đới Manh sau khi thấy Dụ Ngôn trả lời liền ba chân bốn cẳng chạy qua nhà nàng, tâm trạng tốt lên không ít.
"Dụ Ngôn bảo bốiiii~~"

Nàng nghe Đới Manh gọi mình, không hiểu sao có chút rùng mình, cái quỷ gì đây?!!
"Bỏ ngay giọng điệu ấy đi"
"Lúc chiều em nói như thế là sao?"
"Thì chính là như thế đấy"

Đới Manh im lặng, tựa người vào bàn ăn đăm chiêu nhìn nàng. Dụ Ngôn dọn đồ ăn ra, lại thấy cô ngây ngốc ở đó, không nhịn được mà cảm thấy buồn cười
"Nhanh giúp em soạn ăn"
"Hả, à, ừ"

Bữa cơm cứ thế diễn ra, không ai nói với nhau câu nào, chợt
"Sau này chị tự mình nấu ăn đi, còn không thì ra ngoài hoặc gọi đồ ăn. Đừng phiền em nữa"
"Hảo"

"Em lên phòng đi, chị giúp em dọn"

Chờ khi Dụ Ngôn đóng cửa phòng mình lại, cô mới đặt tay lên tim mình, đau thật...

[Đới Ngôn][Hoàn] Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ