Ngày cuối cùng ở Kí túc xá, Tăng Khả Ny vẫn như cũ theo thói quen đi đi lại lại trên các bậc cầu thang từ tầng 16 đến 21. Tăng Khả Ny là ưa thích vận động đến mức có đôi khi như hành xác bản thân mình, nhưng mỗi lần như vậy đều cảm thấy thoải mái rất nhiều. Tăng Khả Ny vừa đi vừa đếm mỗi bậc cầu thang, chỉ là cứ đếm một chút đầu óc liền quên mất mình đếm tới số bao nhiêu, rồi lại tự cười tự nhẩm đếm lại trong đầu, cuối cùng lên lên xuống xuống không biết bao nhiêu vòng như vậy vẫn chưa lần nào đếm hoàn chỉnh.
Mỗi lần đi ngang qua tầng 19 Tăng Khả Ny không tự chủ mà bước chậm lại đưa mắt nhìn về phía căn phòng cố định, im lìm phía xa xa kia. Tăng Khả Ny thực yên tĩnh hòa mình trong bóng đêm, có lẽ chỉ có mình nàng giờ phút này mới rảnh rỗi làm những chuyện kì quái như vậy. Nhưng mà đột nhiên có tiếng động vang lên khẽ khiến Tăng Khả Ny giật mình, nàng giật lùi quay lại tầng 19 nơi vừa phát ra tiếng động, đưa đầu ra nhìn, trong ánh sáng mờ mờ từ đèn điện bên ngoài hắt vào hành lang, nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lẳng lặng bước về phía ngược lại. Tăng Khả Ny cũng không chần chừ nhẹ nhàng đuổi theo sau em, đi lên sân thượng.
Tăng Khả Ny nhìn, nhìn rất lâu vào thân ảnh thẳng như băng trước mặt, thân ảnh mà nàng đã từng nhìn qua vô số lần đến khắc cốt ghi tâm, mỗi lần như vậy tim lại như bị bóp nghẹt thêm một chút, một lần lại một lần tự hỏi, làm cách nào mới có thể xóa đi sự cô độc, tịch mịch trong đó.
Cảm giác sợ hãi đột nhiên lan tràn khắp cơ thể càng khiến Tăng Khả Ny hít thở không thông. Nàng sợ, sợ ánh mặt trời le lói nơi phương xa, sợ bóng hình kia biến mất trước mắt nàng, sợ ngày mai, sợ... Dụ Ngôn lại một lần nữa bước ra khỏi cuộc sống của nàng. Tăng Khả Ny mong đợi sân khấu ngày mai, cũng chờ đợi kết quả cuối cùng của nàng, ngày mai thôi tất cả những điều này sẽ kết thúc bởi vì nàng có chút mệt rồi nhưng mà giờ phút này nàng lại không dám đối mặt với sự thật nàng liệu sẽ còn có cơ hội cùng em viết tiếp con đường phía trước hay không?
Tăng Khả Ny vô định nhìn vào bóng lưng em, cũng thầm thở dài bất lực. Tăng Khả Ny nghĩ ra vô số những phép tính sau này cho mối quan hệ giữa nàng và em. Giống như bốn năm trước gặp gỡ rồi quen biết nhưng cũng thực im lặng không cách nào tiến thêm, để rồi dần dần những nụ cười bên cạnh nhau thay thế bằng những tin nhắn, để rồi những tin nhắn thưa thớt dần đi thay thế bằng trầm mặc cùng lặng thinh. Giữa các nàng không tồn tại điểm chung liền cứ như vậy cách xa. Nhưng nàng cũng từng nghĩ qua nàng của hiện tại so với năm đó đã không còn giống nhau, nàng sẽ không để em rời đi nữa, nếu như không thể ngày ngày bồi bên cạnh vậy nàng sẽ ngày ngày nhắn tin, em ở Bắc Kinh, nàng cũng ở Bắc Kinh, thật tốt có cơ hội sẽ cùng nhau ra ngoài, Tăng Khả Ny không sợ mình trở thành kẻ phiền phức, nàng không lùi bước nữa là được. Hoặc cũng có thể, có thể chộp lấy một chút mỏng manh hi vọng nắm tay em bước tiếp.
Nhưng mà biến số trong đó, nàng không cách nào thông suốt được chính là em. Là người mà cho dù là bốn năm trước hay là hiện tại nàng không thể nắm bắt. Bốn năm trước nàng bất lực chọn lựa tồn tại phía sau em, nhìn em vui vẻ, thực im lặng mà đuổi theo bóng lưng em, chấp nhận sự thật nàng không phải là sự lựa chọn của em. Hiện tại cơ hội đến Tăng Khả Ny không ngần ngại tiến lên, bước ra khỏi bóng đêm, đem mình đứng ở nơi ánh dương chiếu vào, ở nơi rực rỡ nhất thu hút em chú ý, nàng thành công nhưng vẫn như cũ mơ hồ miên man bất định trong thứ cảm tình này.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hẹn em phía trước [刚好喻见妮] Cương Hảo Dụ Kiến Ny
Fiksi PenggemarHôm nay chúng ta tạm thời xa nhau, là vì chúng ta tạm thời phải đi đến những trạm sau khác nhau. Mọi sự chia ly, chỉ là chờ đợi cơ duyên cho lần gặp lại sau. Tăng Khả Ny x Dụ Ngôn