Chương 42: Đôi song sinh mồ côi

611 66 18
                                    

Trước đây vài nghìn năm, gia đình Robinson đã chào đón hai thiên thần ra đời. Và nếu như không có chuyện đó xảy ra, thì cặp song sinh ấy đã có một gia đình đầm ấm.

Móng vuốt của tên thiên thần phía trước cào rách mặt người đàn ông đang che chắn cho vợ mình. Người vợ ôm hai đứa con vừa sinh vài tháng mà sợ hãi, run người bần bật.

Đêm nay, vẫn là một đêm bình thường. Tất cả đều yên ổn, không có chuyện gì xảy ra cả. Tuy nhiên, khi đồng hồ điểm mười hai giờ, tiếng hét khắp nơi trong căn biệt thự Robinson đột ngột vang lên. Và chỉ trong vài phút, căn biệt thự đã ngập trong mùi máu tanh.

Vợ chồng ông Robinson ôm con cố gắng chạy khỏi nhưng lại bị chặn khi gần đến hầm thoát bí mật. Đó là một thiên thần. Hai ông bà đã rất mừng rỡ khi gặp hắn.

Thiên thần - sự cứu rỗi.

"Buổi tối tốt lành!" Tên đó cất tiếng nói trong veo. Đôi mắt hắn sáng rực trong không gian u tối.

"Thần, xin hãy cứu gia đình chúng tôi!" Ông Robinson quỳ gối xuống, cúi đầu lạy thể hiện sự tôn trọng gần như tuyệt đối. Bà Robinson quỳ xuống theo chồng, người hơi cúi xuống:"Xin Thần giúp chúng con!"

"Heh~ đừng quỳ vậy chứ ~?" Tên đó kéo dài giọng. "Đứng lên nào! Ta sẽ cứu các ngươi!"

Hai ông bà vui vẻ ngẩng đầu lên. Nhưng chưa kịp nói gì, ông Robinson liền cảm thấy gì đó cào lấy mặt mình. Một cơn đau dữ dội truyền đến. Ông cúi gập người, hai tay ôm mặt, máu chảy ra và rơi xuống qua kẽ hở giữa những ngón tay. Không gian tĩnh lặng, vang lên vài tiếng nước chạm đất... Ting...toong...

"Ngài---" Bà Robinson hốt hoảng, vô thức lùi về sau.

"Heh? Ta làm gì sai à?" Hắn hỏi tỉnh bơ. "Không phải ta đang cứu hắn sao?" "Cách thoát khỏi tình cảnh đáng sợ này nhanh nhất... đó là cái chết." Nụ cười hắn dịu dàng... mà đáng sợ biết bao.

Robinson phu nhân hoang mang vô cùng, đầu óc rối ren trước tình cảnh hiện tại.

Bỏ con cứu chồng.

Hoặc bỏ chồng cứu con.

Bà nên làm sao?

"Mau chạy đi! Bỏ mặc ta!" Ông Robinson gào lên hết sức có thể.

Tình thế cấp bách, bà liền làm theo lời chồng bà mà lòng đau như cắt. Chạy được một đoạn, bà liền nghe thấy tiếng thét đau thương của chồng. Biết được chồng mình đã không còn. Nhưng bà vẫn tiếp tục chạy...

"Tìm thấy rồi!" Thiên thần Ác ma ấy xuất hiện sau bà, nắm đấm hắn đấm mạnh vào lưng bà khiến bà văng ra trước, hộc máu. Tuy vậy, bà vẫn ôm lấy hai đứa con của mình, bảo vệ chúng an toàn nhất có thể.

Hai đứa trẻ khóc lớn...

"Nín nào, nín nào! Mẹ sẽ bảo vệ hai con..." "...bằng mọi giá..." Bỏ mặc cơn đau từ lưng, bà đứng lên đối diện với tên ác độc kia.

"Nên nhớ ngươi còn chẳng bằng một góc của ta." "Ngươi - con người, không thể nào bằng Thiên thần được."

"Thật nhục nhã cho toàn thể tổ tiên Thiên thần lại có đứa cháu phản lại đạo lí tổ tông nhà ngươi! Nay ta liều chết với ngươi!" Bà nói, hai tay liền chắp lại, cây cối quanh nhà lập tức nghe lệnh lao vào tấn công.

[PPGxRRB] (Xuyên) Tam Đại Nữ Binh, Xin Thất Lễ! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ