Chương 44: Ngày mưa - Bubble bị bệnh.

729 74 26
                                    

"Nhìn đôi mắt ấy kìa! Con xứng đáng là một thiên thần!"

Boomer lạnh lùng nhìn đống xác mình bày ra. Đôi mắt thiên thần kia vốn không còn, nụ cười ngày nào ấm áp, giờ lạnh tanh đáng sợ.

"Không phải lỗi của ta, nhé? Vì các ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết thôi." Giọng nói thanh thoát kia vang lên đến rợn người.

Khi mưa bắt đầu rơi, thanh niên tóc vàng kia cũng biến mất tại chốn đó... không một dấu vết.

~*~

Bubble liên tục nhảy mũi. Lí do ư? Thật may mắn làm sao trên đường về nhà, cô bị dính một cơn mưa lớn khi vừa rời khỏi nơi mình làm việc. Vốn cô định ở lại nhưng trời không cho ấy mà, đột nhiên sét từ đâu đánh xuống phía sau làm cô giật mình nhảy dựng lên rồi chạy tốc biến về nhà.

"L-lạnh... lạnh... l-lạnh quá!" Cô nàng run rẩy trong chăn ấm, trên nệm êm của mình. Bên cạnh là Buttercup đang vòng tay sưởi ấm chị mình bằng cái ôm nửa vời. Cô thầm oán trách tên Boomer kia, sao hắn có thể bỏ mặc Master hắn suốt cả ngày hôm nay kia chứ? Đến cả Butch cũng ít nhất dành 1/3 thời gian cạnh cô đây này!

Ừ thì chí ít là đảm bảo mạng sống cô không bị đe doạ.

"Tiêu rồi hai đứa! Nhà trọ hết thuốc rồi!" Blossom vừa mở cửa, vừa nói.

"What!?" Buttercup thốt lên."Giờ sao đây? Nếu để đến tối thì chị ấy sẽ sốt mất!" Buttercup lo lắng nhìn Bubble. Blossom cũng vậy.

Cô chị cả đắn đo một hồi liền chạy đến chỗ để ô mà nhà trọ đã chuẩn bị cho mỗi phòng, trong đó có hai-ba cái hình như là khách trước để quên. Cô nàng không do dự lấy một cái, chạy ra phía cửa và nói:"Chị đi mua thuốc. Ở lại canh chừng con bé nhé, Buttercup!" Nói rồi cô ấy liền chạy xuống sảnh trọ.

Buttercup chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì Blossom đã biến mất tăm. Cô cũng phải thừa nhận thật, đụng vào ai thì đụng chứ đụng vào tụi cô thì Blossom sẽ nhanh như chớp ấy. Có lẽ đó là bản năng của bà chị cả chăng? Hoặc vì bà chị đã quá lo lắng cho em mình cũng nên.

... Cơ mà Blossom đi một mình như vậy có ổn không chứ? Dù sao chị ấy vẫn là con gái và mưa vẫn đang nặng hạt. Thậm chí có sấm sét nữa... Buttercup nghiêng đầu suy nghĩ.

Hẳn có lẽ không sao đâu. Dù sao Servant của Blossom cũng là người có-trách-nhiệm mà! Chắc chắn không bỏ mặc bà chị đâu!

"Buttercup, chị hơi khát..." Bubble thều thào. Giờ họng cô đau rát, nói năng cũng khó khăn.

"Butch! Anh đâu rồi!?"

~*~

Blossom dừng lại ở bản đồ thị trấn này. Theo như cô khám phá mấy ngày này nhờ miệng lưỡi của khách hàng, ở thị trấn Rossini này dường như chỉ có một nơi bán thuốc, đó là bệnh viện Rose Hospital - cách chỗ cô khoảng 2 kilomet.

Nếu giờ dùng phép thuật thì không an toàn mấy. Dù sao cô cũng là Thuỷ Pháp Sư, nhỡ đâu trời xui đất khiến sét đánh cái rầm là cô bị thương nhiều hơn người ta đấy. Không thể dùng phép thuật được!

Giờ xe ngựa đã nghỉ chân. Cô cũng không thể bắt xe được.

Mưa thế này... không biết mai có tạnh không nói chi đến tối nay.

[PPGxRRB] (Xuyên) Tam Đại Nữ Binh, Xin Thất Lễ! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ