Chương 47: Chúng tôi sẽ giúp các anh!

741 79 36
                                    

Ba cô gái đối diện ba căn phòng.

Ba chàng trai đang bên trong đó.

Không khí lúc bây giờ chỉ hai từ diễn tả - ngột ngạt.

~*~

Hôm trước, cái hôm mà họ bất cẩn và đổi lại chính là tất cả sức mạnh phép thuật của họ. Họ hiện tại là một con người không có phép thuật, không thêm không bớt. Và đó thật là nhục nhã đối với Butch, một con quỷ; Boomer, một thiên thần và Brick, một quỷ tiên.

Butch đã tức đến nỗi nhào đến và muốn nắm lấy tóc của Rosa. Tuy nhiên với sức mạnh con người của mình, so với một thiên thần, đương nhiên không lại.

Boomer dường như đã tức giận với Bubble khi cô đến hỏi thăm, như anh chối bỏ thân phận Servant.

Brick à? Sau khi bị Dexter chơi xỏ thì hắn sao á? Blossom nếu không ngăn kịp thì hắn định nhảy lầu tự tử rồi.

Các cô đã không nghĩ rằng, phép thuật thật quan trọng với ba chàng trai đó.

Họ đã xin nghỉ suốt một tuần sau đó cũng đồng nghĩa với việc tiền lương họ được nhận sẽ ít hơn và tuần sau sẽ không có một đồng.

Còn một điều nữa khiến Blossom bâng khuâng mãi... cô không cảm giác được sự tồn tại của Brick như trước đây nữa. Ý cô là, Brick vẫn sống và Master và Servant có thể cảm nhận được mạng sống của đối phương như việc cả ba Servant đều biết khi nào các cô nguy kịch. Và hiện tại, cô lại không cảm nhận được mạng sống của họ...

Cứ như lúc mà... không có khế ước vậy.

Cô tin là Buttercup và Bubble đều nhận ra sự thiếu sót đó. Không biết như thế nào đối với chúng, nhưng đối với cô, cô lại có cảm giác mất mát.

Cô tự hỏi, khi nào mà cô quan tâm đến sự có mặt của Brick và hai người kia như vậy?

~*~

Bubble luôn tự hỏi, khi mất khế ước thì giữa cô và Boomer sẽ ra sao. Họ trở thành những người qua đường? Hay sẽ trở thành kẻ thù? Cô không biết.

Và hiện tại, cô đang đối mặt với điều đó.

Cô mong Boomer không nhận ra rằng, mối liên kết giữa Master và Servant của anh và cô đã biến mất. Thà rằng cô sẽ bảo vệ cho anh. Còn hơn là anh và cô sẽ xa nhau.

Cũng như cô chị cả của mình, cô không muốn mất Servant của mình. Chí ít, cô muốn họ xem cô như một người quen. Mặc dù cô lại ích kỉ muốn họ xem cô là bạn bè và đối với Boomer là hơn thế nữa...

Bạn thân?

Cô có cảm giác cô muốn hơn thế nữa. Cô cũng chẳng biết đó là gì.

*

Đứng trước cửa phòng Boomer mà lòng cô thấp thỏm lo âu. Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, gõ cửa và nói to vừa đủ:"Boomer, tôi nghĩ anh nên ăn uống gì đó..."

"Cút đi..."

Bubble có cảm giác như tim mình đập rất mạnh, khiến cô đau đớn.

"Boomer, tôi…tôi hiểu cảm giác của anh... Dù chỉ một ít..." Bubble hít thật sâu, cô gắng nố tiếp:"Nhưng dù gì anh cũng nên ăn một chút đi chứ? Ít nhất để sống và chúng ta sẽ tìm cách lấy lại năng lượng cho anh."

[PPGxRRB] (Xuyên) Tam Đại Nữ Binh, Xin Thất Lễ! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ