Chương 37

1.9K 214 5
                                    

Cái con người này quả thực đã vận dụng một cách nhuần nhuyễn hai chữ "vô lại"!

Những bông tuyết nhỏ rơi xuống xung quanh, nhuộm mọi thứ thành màu trắng muốt, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua gương mặt mát lạnh.

Hai người im lặng đi trên đường, ánh trăng hòa cùng ánh đèn khuya khiến không gian trở nên mông lung mờ mịt.

Thẩm Tử Sơ vùi đầu vào lồng ngực Sở Phi Ly. Khi được anh ôm như vậy, cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí tăng vọt.

Về tới nhà, Sở Phi Ly đặt Thẩm Tử Sơ xuống, gửi một tin nhắn báo bình an cho Trình Mục Tiêu rồi cất luôn điện thoại.

Anh quan tâm hỏi: "Bây giờ còn bị chuột rút không?"

Thẩm Tử Sơ lí nhí đáp: "... Ừm."

Sở Phi Ly ngồi xuống, vén ống quần của cậu.

Đây là đồ của người khác, vậy nên vừa rộng vừa dài. Nhìn anh kéo ống quần mình lên, cậu khó hiểu hỏi: "Anh đang làm gì thế?"

Sở Phi Ly lúc này mới giật mình bừng tỉnh, có điều vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Đương nhiên là xoa bóp giúp em, không thì sẽ bị chuột rút lâu lắm."

Thẩm Tử Sơ: "..."

Nếu không tình cờ nghe được chuyện anh đã biết mình là Khỏa Khỏa, cậu thật sự sẽ tin lời nói hoang đường ấy đấy.

"Không cần, anh bỏ ra."

Ai ngờ Sở Phi Ly hoàn toàn không chịu buông ra, ngược lại còn nắm lấy bắp chân cậu, bắt đầu nhẹ nhàng nắn bóp.

Thẩm Tử Sơ hít ngược một tiếng, đau đến suýt chảy nước mắt. Nếu không phải Sở Phi Ly khăng khăng đòi giúp thì cậu đã cảm thấy bị chuột rút cũng chẳng sao, đau một lát rồi sẽ hết thôi.

Sở Phi Ly dỗ cậu: "Không đau lâu đâu, ngoan."

Giọng điệu dỗ trẻ con đó khiến mặt Thẩm Tử Sơ đen kịt, chẳng qua cậu bao dung độ lượng, không nhăn nhó tỏ thái độ gì.

Tay Sở Phi Ly bất ngờ ấn mạnh thêm, còn hơi nhích lên trên một chút. Thẩm Tử Sơ rốt cục không nhịn được kêu: "Đùi em không bị rút."

Sở Phi Ly có phần tiếc nuối: "... Ừ."

Bởi Thẩm Tử Sơ đã lên tiếng, Sở Phi Ly cũng ngừng tay, không tiếp tục làm những chuyện quá mức hơn.

Thẩm Tử Sơ vội vã kéo ống quần mình, quả nhiên nắn bóp vài cái sẽ không bị chuột rút nữa.

Lực chú ý của cậu nhanh chóng bị chuyển sang vấn đề khác. Vốn cậu đã quên rồi, nhưng hiện tại lại bắt đầu cảm giác được phần đuôi cọ vào vải vóc sao khó chịu quá.

Mặt cậu thoáng hồng lên, cố sức kiềm chế không cho cái đuôi kia lắc lư, tránh bị Sở Phi Ly phát hiện.

Thẩm Tử Sơ tưởng rằng động tác nhỏ như vậy sẽ không bị Sở Phi Ly thấy, có điều cái tên biến thái này từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm. Khi anh cuối cùng đã chịu buông cẳng chân bị rút cơ của cậu ra, cậu lập tức gạt tay anh, xấu hổ thả gấu quần xuống, không để lộ ra một tấc da thịt nào.

[Edit, Hoàn] SAU KHI BIẾN THÀNH MÈO CỦA NAM THẦN (Ly Tử Diên)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ