"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday...".
Lâm Phàm nằm trên giường, nhìn lại những tấm ảnh em vừa post lên Weibo và Instagram, thở dài, rồi hạ điện thoại xuống. Bản nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên khắp căn phòng nhỏ bé, trong một buổi sớm mai ấm áp và đặc biệt vô cùng.Nắng sớm của thành phố Bắc Kinh nhộn nhịp từ ngoài cửa hắt vào, làm em chói mắt. Đôi hàng mi cong vút khẽ khàng hạ xuống, tựa hồ như một tấm rèm châu kiêu kỳ, dần che đi khung cửa sổ tâm hồn của bầu trời mùa thu.
Mỗi lần khép đôi mi, bóng hình của người ấy không dưng lại hiện lên đầy tâm trí. Lại là Lục Kha Nhiên. Lại là chị ta.
Bao giờ cũng thế, mỗi khi nhắm mắt, em lại nhớ về những lúc còn ở bên cạnh Kha Nhiên. Em ôm trong lòng mình một nỗi nhớ nhung khắc khoải và thầm lặng. Em nhớ về những tháng ngày cùng nhau cố gắng, cùng nhau trải qua quãng thời gian tập luyện mệt mỏi, và cùng nàng hạ lưng trên chiếc giường êm ái lúc đêm buông. Em nhớ về những kỉ niệm.
Em xoay người, vắt tay lên trán. Nếu một ngày mà Lâm Phàm không nghĩ về Lục Kha Nhiên, hẳn em đã không còn là Lâm Phàm nữa. Em nhớ nàng, nhớ mọi thứ về người con gái mà em đã lỡ đem trao trọn cả trái tim và giành trọn cả thanh xuân để thương yêu nàng.
Hôm nay, em lại càng nhớ Kha Nhiên nhiều hơn. Vì hôm nay là sinh nhật em. Em muốn cùng nàng đón chờ khoảnh khắc đặc biệt khi bước sang một tuổi mới, như mọi năm hai đứa vẫn làm. Vậy mà dòng đời đổi thay nhanh đến bất ngờ, hệt một nốt nhạc chói tai xen trong một bài ca quen thuộc. Em hoài niệm về quá khứ. Nhưng thời gian qua đi, biết buổi nào còn quay lại, cứ hoài niệm về những chuyện "ngày xưa" cũng chẳng ích gì.
Lâm Phàm biết, nàng bận lắm. Em lại càng không thể ích kỷ mà bắt nàng phải bỏ công bỏ việc, chạy đến đây chỉ để chơi với em được. Buồn quá nhỉ?
Sinh nhật này em có tất cả. Có vô số những món quà, những bức thư tay chất chứa những lời chúc tốt đẹp nhất mà các Băng Kỳ Lâm, người thân và bạn bè em gửi tặng. Có tất cả. Nhưng em thiếu nàng, thiếu Lục Kha Nhiên.
Bữa tiệc sinh nhật đã xong từ tối hôm trước. Sáng ra, căn phòng rộn rã tiếng nói cười, chỉ còn có mình em ở lại. Lâm Phàm không dưng thấy mình cô đơn lạ lùng. Nắng ngoài cửa sổ vẫn cứ lung linh, hệt như cách đôi mắt nàng ấm áp nhìn em ngày đó.
.
Năm giờ chiều, Lâm Phàm từ phòng tập của TOV trở về. Toàn thân mệt mỏi và rã rời, nhưng em vẫn không thể đừng không thu vào tầm mắt khung cảnh đầy tráng lệ của buổi chiều.Hoàng hôn màu hoán nhiên sau những tòa cao ốc đẹp đến ngất ngây. Em ngẩn ngơ nhìn bầu trời rực rỡ ấy lâu thật lâu, ngắm từng áng mây hững hờ trôi đi và những cánh chim vội vã di trú về phương Nam tránh rét, rồi mới chầm chậm xoay người đi vào.
Em nằm lên giường, theo thói quen mở điện thoại ra. Từ sáng đến giờ không có lấy một tin nhắn. Lục Kha Nhiên, nàng được lắm, sinh nhật em mà nàng cũng quên cho được. Em phồng má, nghĩ đến con vịt kia và bắt đầu định gửi tin nhắn hờn dỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Kha Phàm | Mười hai tách trà đường
Romance"Trà và bánh, chị thích cái nào hơn?" "Tôi thích em hơn." . Series oneshots về hai bé nhà TOV, Lục Kha Nhiên và Lâm Phàm. Cậu đáng yêu gì đang lướt qua ơi, liệu cậu có muốn ngồi xuống đây, nhấp một ngụm trà pha đường và nghe tớ kể chuyện không?