Chương 4: Thanh mai trúc lang (3)

2 0 0
                                    


Chương 4: Thanh mai trúc mã (3)

Edit by Thanhhoa

An Thanh cắn môi nhìn An phụ, trong con ngươi ẩn chứa một tia nước mắt: "Ba, mấy năm nay con có đôi khi không hiểu chuyện, làm người nhọc lòng! Ma ma đã qua đời, ta mỗi khi thấy dì Vương cùng chú Quý lại thực sự không nhịn được mà nhớ tới ma ma, đó là bởi vì trên người bọn họ mang theo hương vị người thân! Ba, nếu không yên tâm về con, liền cùng con mang chú dì trở về đi!" Trong đầu An Thanh có kí ức của nguyên chủ, tự nhiên cũng rõ ràng vì một đôi "huynh muội" dụng tâm kín đáo Hàn Triệt Hàn Mai kia mà không khống chế nổi chính mình, tự nguyện bị thiết kế mà đem người thân tri kỉ của mình đuổi đi, hiện tại tự nhiên là muốn cứu vãn tình hình!

Lúc trước An phụ cũng không muốn dì Vương cùng chú Quý rời đi, chính là An Thanh mỗi ngày đều kêu la, hắn xác thật cũng không có cách nào, rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể an bài cho hai người chăm sóc tại một biệt thự ít khi lui tới, hiện giờ rốt cuộc An Thanh đã suy nghĩ cẩn thận, hắn sao có thể không cao hứng cho được!

"Con gái ngoan, con có thể cẩn thận suy nghĩ như này là tốt nhất, có dì Vương cùng chú Quý bên cạnh chăm sóc con, ba liền an tâm rồi!" An phụ vỗ vai An Thanh, cả đôi mắt đều ngập tràn ý cười.

An Thanh chống lấy thân thể từ từ ngồi dậy, hơi lắc đầu, vội vàng nói: "Ba ba, con đã không có việc gì, người nếu đã đáp ứng con rồi, không bằng liền hôm nay đi, mang theo con đi cùng đến tìm dì Vương và chú Quý, mời bọn họ trở về đi, bằng không cũng không biết lần sau đến bao giờ ba ba mới rảnh, một mình con đi cũng rất ngượng ngùng!"

An phụ thật vui mừng vì con gái hiểu chuyện, nhưng là bị con gái dùng phương thức như vậy nói bản thân quá bận rộn, hắn cũng không còn cách nào, chỉ hơi thở dài: "Yên tâm, về sau việc gì ba ba cũng đặt Thanh Thanh lên đầu, chuyện khác đều để ở phía sau!"

An Thanh mỉm cười nhìn An phụ, tròng mắt vồn dĩ quạnh quẽ tựa hồ linh động hơn nhiều, như muốn nói: Con muốn xem lời ba ba nói có hay thật hay không, hay lại nuốt lời cho xem!

An phụ nhìn thấy càng thêm bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể lắc đầu cười, An Thanh được An phụ đỡ ngồi dạy từ từ, mang giày vào, chính mình tự xuống giường, còn không kịp đi được hai bước thì thiếu chút té ngã, may mắn An phụ nhanh tay đỡ được.

"Thanh Thanh, con thế nào, có phải còn choáng váng đầu hay không? Ba ba thấy con vẫn là nghỉ ngơi nhiều một chút đi, không cần cậy mạnh, dì Vương và chú Quý ba sẽ mời họ trở về, bọn họ biết tâm ý của con sẽ không trách con!" An phụ khẩn trương kéo An Thanh lại hỏi, đôi mắt từ trên xuống dưới nhìn khắp người nàng, tựa hồ muốn tìm ra xem nàng có chỗ nào không ổn.

An Thanh nhìn lướt qua đôi giày mình mang dưới chân, đôi mắt chợt lóe tinh quang, có một loại suy đoán, vội để An phụ đỡ mình ngồi xuống: "Ba ba, người đừng lo lắng, con không sao, chỉ là giày này mang thật trơn!"

An phụ nghe được lời này, mày nhăn lại, cầm lấy dép lê mang vào cho An Thanh, lật đế giày lên chỉ thấy đế giày thế nhưng toàn là xà phòng thơm.

Ánh mắt đảo qua nhìn đế giày, trong lòng An Thanh nở một nụ cười lạnh, sớm biết: Cái gọi là bất cẩn té ngã không may chính là bị sắp đặt! Biết được thói quen của nguyên chủ, thiết kế ra một màn hết thảy thật khéo a, sau đó chờ một thời gian không sai biệt lắm liền vội vã như mới biết tin chạy tới, quả là một bộ dạng tình thâm ý thiết, làm người ta thập phần cảm động! Bí mật về cái đế giày, thậm chí sợ là chính nguyên chủ đến lúc chết vẫn không biết được bí mật này, ngoài ý muốn giờ nàng đã biết thì phải lợi dụng thật tốt một chút!

Nguyên chủ đã từng phi thường tín nhiệm đôi huynh muội ghê tởm này, tự nhiên thói quen cũng ở trước mặt An phụ nói họ có bao nhiêu tốt đẹp, vô cùng tin tưởng, bằng không cũng sẽ không nói ra đề nghị đem bọn họ đến sống trong nhà mình.

An Thanh nhìn đế giày đến phát ngốc, ánh mắt mê mang, An phụ cũng là trải qua nhiều chuyện, xem mặt tự nhiên đoán tới ý , lúc này thấy con gái tựa như có tâm sự, nhịn không được hỏi: "Thanh Thanh, ba nhớ rõ ràng con cùng mẹ con giống nhau, hai người rất không thích dùng xà phòng thơm, như thế nào lại có cái này?"

"Không ngờ ba ba vẫn còn nhớ rõ, chính con vẫn luôn không cần dùng đến xà phòng thơm, tất cả người hầu trong nhà cũng biết!" An Thanh nhàn nhạt nói một câu, trên mặt lộ rõ nét mệt mỏi.

An phụ lập tức liền nhíu mày lại, không phải trong nhà, đám người hầu cũng biết, đó chính là có người cố ý, con gái hắn ngàn sủng vạn ái nâng trong lòng bàn tay cư nhiên lại chính ở nhà mình bị hãm hại,lửa giận lập tức bùng lên!

"Ba, người đừng nóng giận, cũng đừng tra xét, có lẽ nàng không phải cố ý!" An Thanh nói một câu nhẹ nhàng, lập tức chiếm được sự chú ý của An phụ, con gái thế nhưng biết là ai làm.

"Thanh Thanh, không cần sợ hãi, con nói cho ba ba là ai!" An phụ trừng mắt đôi mắt ngập tràn tức giận. Hắn thậm chí không dám tưởng là nếu con gái ngã mạnh hơn chút nữa,thì nữ nhi chính mình không biết còn phải chịu bao nhiêu thương tổn lớn, nếu không phải bản thân ra ngoài kí hợp đồng thuận lợi ngoài ý muốn, trở về sớm, có phải con gái sẽ phải nhịn xuống chịu đựng bao nhiêu ủy khuất, nhưng An Thanh cố tình làm giống như không có chuyện gì, một câu cũng không nói, chỉ là trầm mặc trở về ổ chăn của mình, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt mỏi mệt cùng thương tâm.

Thẳng đến thời điểm buổi tối, An Thanh xuống lầu ăn cơm, mới lén hỏi người hầu trong nhà: Hôm nay ai đã gọi cho Hàn Triệt Hàn Mai , bị An phụ nghe được, hắn trong lòng lập tức rõ ràng. Trong lòng An phụ thật sự vô cùng tức giận, liền lập tức trở về thư phòng, gọi điện thoại cho bí thư yêu cầu hủy bỏ mọi trợ cấp giúp đỡ cho hai huynh muội, mà lúc này Hàn Triệt cùng Hàn Mai còn đang suy nghĩ, vì cái gì mà An Thanh như thay đổi thái độ với bọn họ, nghĩ bản thân hoàn toàn không để lại dấu vế nào mà không biết rằng những ngày tháng tốt đẹp sắp kết thúc!

{EDIT} Xuyên nhanh: Bảo điển ngược traNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ