#10

12.9K 1.2K 158
                                    

"Này, Akaashi?"

"Hửm?"

"Em nghĩ khi nào tuyết sẽ rơi nhỉ?"

"Em không biết... Nó đến bất chợt mà"

"Ừ, nhưng mà... Em ... có nghĩ là tuyết sẽ rơi sớm hơn mọi năm không? Có thể là vào tháng Giêng chẳng hạn?"

"Em mong là như vậy. Hẳn sẽ rất tuyệt nếu Tokyo có thêm chút tuyết rơi".

"À ... Ừm. Khi nào tuyết rơi, anh muốn ra ngoài đó".

Akaashi ngồi xếp bằng trên chiếc ghế liền kề với giường của Bokuto. Cậu nhìn anh, người đã hốc hác đi nhiều vì căn bệnh dày vò, cố gắng tìm kiếm ánh mắt của anh. Nhưng Bokuto đã quay đi chỗ khác.

Anh đang đăm chiêu thả hồn vào những đám mây bên ngoài cửa sổ, anh bị mê hoặc bởi cách chúng làm cho mọi thứ xung quanh như trắng xoá. Bokuto thích gọi những ngày như vậy là "white day", anh thích cuộc sống ngập tràn tự do ngoài kia hơn, chứ không phải ở một nơi như nhà tù thế này. Bokuto thở dài một tiếng, nhàu nát một góc chăn trong tay.

"Anh có chắc muốn ra ngoài trong thời tiết lạnh lẽo đấy không?"

"Anh chịu được mà"

Akaashi không muốn nói cho anh biết sự thật là từ giờ đến lúc có khả năng tuyết rơi, anh sẽ không thể đi lại được nữa, nên cậu đã im lặng. Cậu xoa hai tay vào nhau và nghiêng đầu sang một bên.

"Anh có thể ra đó... nếu anh cảm thấy tốt hơn"

Bokuto cợt nhả cười thành tiếng.

"Anh vẫn ổn mà. Đừng nói chuyện cũ nữa. Nó đã xảy ra từ 6 ngày trước rồi"

"Em biết, nhưng nó thật tệ".

"Nó qua rồi." Bokuto quay đầu lại, cái gối nhàu nát dưới cổ anh. Anh nhìn Akaashi bằng ánh mắt nặng trĩu. Anh vô cùng xanh xao, và có phần gầy hơn trước, nhưng anh ấy vẫn giữ nguyên nụ cười đó trên khuôn mặt. "Bây giờ anh ổn mà"

Akaashi không thể không mỉm cười đáp lại anh. Cậu tựa cằm vào lòng bàn tay và thở dài.

"Có khi đó chỉ là cảm giác của anh"

Bokuto nguýt sang Akaashi. Môi anh run lên trước khi anh có thể nói gì đó.

"Im... im đi." Anh cười lăn ra giường, tiếng cười giòn giã khắp gian phòng. "Anh trông ... dở hơi nhỉ. Anh biết mà."

Akaashi thấy mình như đang hưởng ứng theo anh. Tiếng cười thầm của cậu có khi còn lớn hơn giọng cười vang của Bokuto.

"Không. Không có đâu". Cậu đưa tay cố gắng che nụ cười toe toét của mình, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy từ những kẽ hở giữa các ngón tay cậu.

[BkAk-Vtrans] In another life (17c)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ