#12

12K 1.2K 154
                                    

Akaashi có thể nhìn thấy đoạn credits cuối phim đang cuộn lên trên màn hình laptop của cậu.

Cậu ngồi xuống, đưa tay ra bấm tạm dừng bộ phim.

"Hãy cho biết cảm nghĩ của anh về bộ phim khi xem lại nó lần thứ một ngàn?" Giọng điệu của cậu có chút trêu ghẹo.

Bokuto nằm cạnh Akaashi, nét tinh nghịch hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt của anh.

"... Hay ..." Bokuto ngả người ra sau và vùi đầu vào gối. Anh hướng về Akaashi, chăm chú nhìn cậu một hồi lâu.

Akaashi kéo cái laptop gần về phía mình, vuốt ngón tay dọc theo bàn di chuột. Cậu nhìn xuống góc dưới bên phải của màn hình. Ngày 19 tháng 1, 6:40 chiều.

Akaashi đóng lại laptop, gương mặt không có chút biểu cảm. Cậu ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường và nhìn anh đang nằm bên cạnh.

Anh nhìn Akaashi bằng đôi mắt mệt mỏi, nhưng anh vẫn cười. Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Akaashi hơi nghiêng đầu, cố gắng mỉm cười đáp lại anh.

"Anh cười cái gì vậy?" Cậu đưa tay ra xoa trán anh. Bàn tay cậu chạm vào anh, một cảm giác mát lạnh, lạnh hơn bao giờ hết. Akaashi nhanh chóng rụt tay lại, nhưng một giây do dự, cậu lại thôi.

Rất lâu sau Bokuto mới có thể trả lời được, anh nói một cách chậm rãi, từng câu từng chữ một.

"... Cảm ơn em..."

"Không có gì." Akaashi cong môi, nở một nụ cười ngượng ngùng. "Em biết anh thích bộ phim đó". Cậu nhìn Bokuto, rồi lại lập tức quay sang chỗ khác. Trong đầu cậu hiện lên một dòng suy nghĩ, những lời nhận xét của anh về bộ phim chẳng có ý nghĩa gì nữa cả, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ nó đi và im lặng.

Cậu xoay người, với lấy hộp Pocky đặt trên bàn. Cậu mở hộp và lấy ra một cái.

"Anh ăn không?"

Bokuto gật đầu, yếu ớt duỗi một cánh tay về phía cậu. Akaashi đặt nó vào giữa các ngón tay anh. Bokuto nắm lại, cố gắng giữ que bánh quy trên tay mình. Anh khó nhọc đưa nó lên mũi để ngửi mùi dâu tây, rồi lại hạ cánh tay xuống. Anh chạm nhẹ vào nó, những ngón tay run rẩy xoay xoay que bánh và ngắm nghía tới lui, nhưng anh không hề ăn.

Akaashi đặt chiếc hộp trở lại bàn và khẽ thì thầm.

"Anh còn có nhiều kỉ niệm với cái que đó hơn là em ấy nhỉ..."

Bokuto ngước lên, ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó nhìn lại món đồ vặt trên tay. Mất một lúc lâu anh mới "tiêu hoá" được câu nói của cậu, nhưng cuối cùng khi hiểu ra, anh cũng cười phá lên.

Đó là âm thanh yếu nhất mà từ trước đến giờ Akaashi từng nghe, mỗi khi anh cười.

"À, cuối cùng thì em cũng đã nói được điều gì đó buồn cười." Akaashi cười khúc khích với Bokuto, vòng tay lại. "Em đã bảo là em lúc nào cũng hài hước mà."

[BkAk-Vtrans] In another life (17c)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ