13.End

1.6K 26 0
                                    

Có một người đã ôm giận hờn mà đi công tác biền biệt đến gần nửa tháng ở Mĩ,mỗi ngày chỉ gọi về gặp con trai một chút rồi mất tâm mà chẳng để tâm đến vợ của mình. Cô nhắn tin trách hờn thì anh lại dùng ứng dụng Message Peeping Tom chỉ đọc không đánh dấu "đã xem",khiến tin nhắn cô gửi chỉ hiện chế độ "đã nhận" ngoài ra không thấy một chữ "đã xem" nào.

Sau chuyến công tác dài,anh trở về nhà cũng chẳng báo với ai một tiếng nào,khi đáp xuống sân bay thì âm thầm tự đón taxi để trở về nhà. Lúc đến nhà thì đã gần sáu giờ sáng,Tuấn tự thu xếp hành lý,đồ đạc của mình quà cho con trai ,đồ dùng cá nhân,điện thoại thì đặt dang một bên,còn quần áo cái nào bẩn thì mang bỏ vào máy giặt...

Thu xếp xong,thấy người mình có cảm giác nặng nề,anh liền đi lên phòng lấy quần áo đi tắm để một chút còn đến công ty. Khi cánh cửa phòng mở ra mọi thứ không ngoài dự đoán,trên giường ngủ của vợ chồng anh lúc này là cô và con trai đang ôm lấy nhau say giấc. Lúc đấy lòng anh tự nhủ sau này nhất định phải mặc kệ mẹ con nhà này phải yêu mình nhiều hơn.Lấy quần áo,anh đi thẳng vào phòng tắm....

Ôm ấp con trai cưng trong vòng tay,Hằng nghe tiếng mở cửa tủ. Cô cố gắng mở mắt,những tia nắng bên ngoài len lỏi chiếu vào khiến cô lập tức nhắm lại. Bên trong phòng thay đồ thứ vang lên tiếng lục đục gì đó,mơ màng tỉnh khỏi giấc ngủ trong tâm trí cô thoáng nghĩ "Có khi nào ảnh về nhà không? Nhưng mới hơn mười ngày thôi."

Nghĩ thế cô ngồi dậy định xuống giường để đi vào trong thì thấy một cái vali lớn được đặt ngay cửa,đó là vali của anh mang theo khi đi. Hằng mừng rỡ,vội vàng mang đôi dép được đặt ngay ngắn bên cạnh giường sau đó đứng dậy đi vào hướng phòng thay đồ.

Cô hối hả đi gặp anh thì đến bên vách ngăn giữa phòng thay đồ và phòng ngủ thì nghe tiếng anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Không biết bên đầu dây bên kia là ai,giọng anh rất dịu dàng hệt như mỗi khi thủ thỉ bên tai cô.
-Anh cũng mới về tới...em về tới chưa? Một chút anh phải đến công ty nên không đến cùng em được,đúng là tiếc thật...Em thử xong nhớ chụp gửi cho anh xem...Uhm...Tối nay sao? Cũng được...vậy tối nay anh lái xe sang đón em...em cứ suy nghĩ muốn ăn gì rồi chúng ta sẽ đi...Tạm biệt!
Nét mặt mừng rỡ của cô vụt tan biết đi,trong lòng liền có chút khó chịu. Dẫu lòng tin tưởng anh hoàn toàn nhưng việc anh thân thiết với một người bạn phái nữ nào như thế cô chẳng thể tâm bình khí lặng được. Đã vậy bên trong Tuấn vẫn rất vui vẻ hát vu vơ lời bài hát khiến người khác phải hiểu lầm.
- Làm sao cho tôi biết lúc nào dễ dàng
Để tôi nói tiếng yêu khẽ khàng
Dù lời nói muộn màng, đã nhiều lần, bối rối tim tôi...
Sau hơn mười ngày đi công tác xa vợ con,chẳng bao giờ gọi về nói với vợ một câu vậy mà tâm trạng của anh lúc này lại như mới yêu thêm một lần nữa.
- Yêu em yêu em trong cả giấc mơ
Giấc mơ diệu kỳ anh chưa từng mơ
Yêu em yêu em trong cả nghĩ suy
Ngỡ như lúc nào anh cũng chỉ nghĩ và chỉ nghĩ về em...
Chẳng thể đứng bên ngoài nghe anh yêu đời vu vơ hát hò còn mình đứng bên ngoài lại ôm một đóng khó chịu vào người cô đi vào trong. Hằng bước đến trước cửa,để anh biết sự có mặt của mình cô dùng tay gõ vài tiếng lên cái bàn gỗ để dụng cụ trang điểm được đặt cạnh bên cửa.
" Cốc...cốc...cốc..."
Nghe âm thanh lạ,Tuấn đang đứng lựa áo sơmi bên cửa liền đưa mắt sang nhìn. Tâm trạng phấn khởi hát hò của anh đâu đó biến mất khi thấy cô xuất hiện. Nhìn thấy hình ảnh vợ mình mà hôm nay anh chỉ liếc nhìn một cái rồi thờ ơ quay đi tiếp tục chọn quần áo,chẳng có một chút nhớ thương nào sau bao ngày xa cách.
- Em dậy rồi à?
Chỉ một câu hỏi,anh thật khiến cô tức chết. Nghĩ đến tiểu bảo bối vẫn còn đang ngủ trong phòng nên cô vẫn thấp giọng.
- Anh đi Mĩ sao không gọi cho em cuộc nào,cũng không trả lời tin nhắn của em?
- Em nói chỉ cần con trai thôi mà nên anh đâu cần gọi về làm gì,mỗi ngày anh vẫn gọi về cho con đó thôi.
- Anh đang dỗi với em đó sao? Lúc đấy em chỉ đùa với anh thôi,anh đâu cần dỗi như thế.
Tuấn vẫn một vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng hướng về tủ quần áo để chọn áo cho mình.
- Anh rất dễ tin người,nói gì tin đấy. Em đùa chẳng vui một chút nào!
Nói xong Tuấn lấy một chiếc sơ mi màu xanh nhạt ra,chiếc áo đã được ủi từ trước nên anh lấy ra đã mặc ngay. Đứng trước gương vừa mặc áo,anh vừa tự nhìn mình trong gương,mắt vẫn chẳng hướng về phía cô.
- Cho là anh đang giận dỗi em. Giận dỗi vợ mà sáng ra đã hát những bài yêu đời " Làm sao nói yêu em" rồi "Lúc nào anh cũng nghĩ về em" như vậy sao?
- Dỗi em nhưng anh cũng không muốn ảnh hưởng đến niềm vui mỗi ngày của mình.Tối nay anh đi gặp đối tác nên sẽ về muộn hoặc sẽ ở ngoài nên không cần đợi anh.
- Anh vừa về con trai còn chưa được gặp mặt bố mà đã ra ngoài!
- Con cũng chỉ cần có em thôi. Hai mẹ con em tự vui với nhau,không cần để ý đến anh.
Cài nút áo xong,anh đi đến bàn trang điểm. Theo thói quen anh đưa tay lấy chai dầu thơm mình hay dùng nhưng bỗng rụt tay lại lấy một chai để khuất trong góc đã rất lâu không dùng lại. Tuấn cầm lên,mở nắp ra rồi đưa mũi ngửi.
- Cũng bốn năm rồi...mùi hương sao lại vẫn không mất nhỉ...
Đó là dầu thơm mà lúc trước Quỳnh Hương đã mua cho anh,từ khi cùng cô sống chung anh đã không còn dùng nữa mà chuyển sang loại cô yêu thích,hôm nay đột nhiên lại lấy ra dùng quả thật muốn chọc tức cô.

Hãy Về Bên NhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ