Win Metawin.
Chuyển nhà lần hai với tôi tưởng như sẽ khó khăn nhưng hóa ra nó lại dễ dàng hơn rất nhiều. Căn hộ mới thật ra tôi vẫn chưa tìm được, chỉ là mong muốn không gặp anh làm tôi phải nói dối như thế.
Tôi quay lại căn hộ của mình, chỉ mới một tháng rời khỏi đây mà tôi đã cảm thấy có chút xa lạ. Tôi thả vali xuống, tâm trạng nặng nề ngồi xuống sofa.
Lần này thật lạ ! Mỗi lần đối mặt với nỗi thất vọng tôi đều cảm thấy thế giới xung quanh sụp đổ trong phút chốc. Còn lần này tôi chỉ biết tâm tôi trống rỗng, trái tim cứ như một chiếc bánh bị đem sẻ đi làm tư. Tôi mệt mỏi, cả đêm hôm qua chưa từng chợp mắt một lần, bản thân xếp xong vật dụng của mình vào vali, tôi còn đủ thời gian nấu cho anh một bữa sáng.
Món hoành thánh đó, là tôi lúc trước ở nhà còn tự mình gọi điện cho mẹ để xin công thức làm. Lần đó anh trở về nhà, ăn món này mẹ làm còn tâm đắc khen ngon mà tôi khi đó lại chủ động ghi nhớ điều này.
Làm hoành thánh rất khó, mỗi lần đặt nhân vào vỏ bánh đều phải rất cẩn thận mà với một người chẳng khéo tay hay làm như tôi thì nó càng khó hơn gấp bội. Làm mãi làm mãi tôi cũng chẳng làm ra được hình dáng mà bánh hoành thánh phải có. Tôi còn nghĩ, đến khi nào bản thân có thể làm ra những cái đẹp nhất thì khi đó mới đem đến cho anh nếm. Chỉ là không ngờ đến, lần này là lần cuối tôi nấu món này.
Tôi đặt đồ dùng trong vali của mình vào lại vị trí vốn có của nó. Nhìn ra ban công lúc này tôi chợt nhớ vài chậu cây tôi đem đến nhà anh đã bị tôi bỏ lại. Tôi có nên nhắn anh ấy ngày mai mang lên trường quay giúp tôi không ? Sau vài giây suy nghĩ tôi vẫn quyết định gạt bỏ nó đi. Không cần thiết, tôi mua thêm vài chậu mới là được rồi.
Ngả lưng xuống giường nằm một giấc, mở mắt dậy nhìn ra ngoài trời đã thấy chiều tối. Tôi đặt một phần ăn đến nhà, một mình ngồi trên sofa lục lại vài bộ phim cũ. Xem đến chán chê, tôi lại chuyển sang chơi game. Hôm nay không tệ, tôi còn có chơi thắng hết tất cả các màn lúc trước không thể qua. Chỉ là một mình ngồi đó, tôi không khỏi nhớ đến đã bao lâu rồi tôi chưa làm những việc này một mình.
Cũng chẳng lâu mấy ! Nhưng thời gian vỏn vẹn hơn một tháng đó ở bên anh với tôi sao lại dài như thế. Dài đến nỗi tôi đã đem việc có anh cùng ăn, cùng xem phim, cùng chơi game trở thành một thói quen.
Đến cuối cùng khi tôi đã thôi ngừng hi vọng thì những thói quen này đều phải thay đổi đúng chứ ?
Điện thoại reo lên tiếng chuông quen thuộc, tôi nhìn vào màn hình rồi ấn nghe.
"Em nghe đây, P'Liu."
"Gọi cho em cũng không phải điều gì quan trọng đâu. Chỉ muốn nhắc em ngày mốt có một buổi live với P'Jenie, đừng có đến muộn đấy."
"Vâng, em biết rồi."
"À, bây giờ em có nhà không ? Chị đem qua vài món quà mà mẹ chị gửi đến này."
"Em không có nhà bây giờ...em ở bên ngoài rồi. Quà chị cứ giữ đi, mai đến phim trường rồi đưa em cũng được."
"Vậy để mai chị đem đến cho."
BẠN ĐANG ĐỌC
BRIGHTWIN 𐙚 Be Lover
Fanfiction"Giữa Sarawat và Bright em sẽ thích ai hơn ?" "Em sẽ thích Sarawat." "Vì sao ?" "Chẳng vì sao cả." Vì Sarawat sẽ thích em còn anh thì không.