Chương 17: Chân tướng

10 1 0
                                    


"A a! Ngươi không ngờ lại tỉnh rồi... Không đúng... Hóa ra Đình Nô đã cứu sống ngươi bằng bài văn không mạch lạc kia." Vội vàng nhét điểm tâm trong tay vào miệng, quay đầu bỏ đi, một mặt mơ hồ không rõ nói: "Ta đã quên, nghĩ ngươi vẫn còn ngủ. Thật có lỗi a, đã ăn đồ của ngươi."

Linh Lung thấy y lạ mắt, không khỏi kêu lên: "Ngươi là ai?"

Đằng Xà ngạo khí mười phần ngẩng đầu lên, cười nói: "Ta là ai? Ta là nổi tiếng thiên hạ - Đằng Xà đại nhân! Ngươi chưa từng nghe qua sao?"

Linh Lung hoài nghi đánh giá y, từ đầu tóc trắng như tuyết nhìn đến khuôn mặt sát khí mười phần của y, càng nhìn càng cảm thấy không giống thứ tốt, cau mày nói: "Thiếu Dương phái há lại là nơi để ngươi xông loạn! Mau cút ngay đi! Nếu không ta lập tức kêu người bắt ngươi!"

Đằng Xà lập tức tức giận, lắc lắc cổ đi qua, hung tợn chỉ vào mặt mình, lạnh lùng nói: "Lão tử xông loạn?! Cầu ta tới cũng không tới! Là thối tiểu nương kia bức ta tới có được không? Lại nói, tiểu nương kiến thức nông cạn như ngươi cũng thật hiếm thấy, Đằng Xà Đằng Xà đó! Ngươi cũng chưa từng nghe qua?"

"Ai quản ngươi là mãng xà hay xú xà!" Linh Lung cũng phát cáu lên, "Cút cho ta!"

Đằng Xà hừ một tiếng, ngoảnh mặt bỏ đi. Y nghĩ ra rồi! Là nàng ta! Ngày đó thấy nàng ngủ ở chỗ kia, bộ dạng nhu thuận đáng yêu, còn tưởng rằng là người tốt, kết quả y hoàn toàn sai. Đúng rồi, phàm nhân có câu, gọi là cái gì ấy nhỉ? "Vật họp theo loài, người phân theo đàn, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng! Ngươi là tỷ tỷ của thối tiểu nương kia, quả nhiên cũng không phải thứ tốt!"

Đằng Xà thở phì phì bắt lấy điểm tâm còn lại trên điện thờ, giấu vào trong tay áo, đá văng cửa muốn đi.

Linh Lung kêu lên: "Ngươi trộm cái gì?! Thật to gan! Bỏ lại!"

Đằng Xà ăn đồ đã vào trong bụng, há có đạo lý phun ra, y trực tiếp làm bộ như không nghe thấy. Bất ngờ nàng ở phía sau đột nhiên hét ầm lêm: "Trộm đồ a! Có trộm! Bớ người ta!"

Y lập tức hoảng thần, gọi người khác tới còn được, vạn nhất gọi tới thối tiểu nương kia, y còn không biết sẽ bị tra tấn như thế nào nữa.

"Này! Đừng kêu!" Đằng Xà tiến lên một phen che miệng nàng, hung tợn uy hiếp: "Ngươi nếu kêu nữa... Ta... Ta sẽ phóng hoả đốt ngươi!" Dứt lời trong lòng bàn tay lập tức giơ lên một ngọn lửa đỏ tươi lớn bằng đầu ngón tay, nhỏ như ngọn nến, đốt người đại khái chỉ có thể đốt rụng vài cọng tóc.

Linh Lung thấy y bộ dáng hung thần ác sát, sợ tới mức bắt lấy cánh tay y, một ngụm cắn xuống. Đằng Xà đau đến mức tru lên, ngọn lửa trong lòng bàn tay nháy mắt tắt ngúm, bên tai nghe được nàng lại thét chói tai: "Giết người rồi! Phóng hỏa rồi!"

Làm hại y một trận luống cuống tay chân, ở đỉnh đầu nàng vỗ một cái, Linh Lung nhất thời cả người cứng đờ. Đừng nói kêu to, ngay cả mí mắt cũng không thể động một cái, nàng dùng ánh mắt hung ác ăn tươi nuốt sống y, hận không thể đem y nhìn ra mấy cái lỗ.

Đằng Xà thở dài nhẹ nhõm một hơi, ló đầu ra ngoài nhìn nhìn. Tốt lắm, bên ngoài vẫn không có người. Y rụt về, khép cửa lại, cả giận nói: "Không phải ăn mấy miếng điểm tâm của ngươi thôi sao, có đến mức kêu la vậy không? Cắt, vẫn cho đám người thối tiểu nương tân tân khổ khổ cứu về là tuyệt thế giai nhân gì chứ, kết quả là mặt hàng nhàm chán thế này! Không ăn thì không ăn, trả lại cho ngươi trả lại cho ngươi!"

Lưu Ly mỹ nhân sát (Q4): Mộng hoa tan vỡ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ