Chương 19.1 Ngang như cua

593 46 0
                                    

Ai cũng không nghĩ tới, Tề đại ca thật sự dám nổ súng.

Đừng nói là người bình thường, cho dù là phòng tuần bộ, cũng không thể muốn nổ súng là nổ súng, phần lớn đều là giả vờ để hù dọa. Đến các bang phái này kia cũng chỉ vác đao đi tứ phương. Nhưng Tề Gia Cung thì hay rồi, lời vừa nói chính là một phát súng, nhanh chuẩn tàn nhẫn khiến người khác líu lưỡi.

Tề Lệnh Hiền phản ứng lại đầu tiên, ông bước nhanh tiến tới giữ tay Tề Gia Cung, nghiêm túc: "Con làm gì vậy, ta nói rồi không cần vì nữ nhân như vậy mà làm bẩn tay mình!"

Có lẽ chính biến cố này đột nhiên xảy ra khiến Tề Lệnh Hiền hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ông quay đầu nhìn về phía Vương Phái Chi, nói: "Chúng ta vốn dĩ không có làm thủ tục kết hôn chính thức, nên cũng không cần giấy tờ gì. Ngày mai ta sẽ đăng báo chấm dứt hôn nhân với ngươi, đồng thời giải trừ hôn ước của Khang Kỳ và Gia Tài."

"Ta không muốn!!!" Vương Phái Chi thét chói tai.

Tề Lệnh Hiền: "Ta là thông báo cho ngươi, không phải hỏi ý kiến ngươi."

Vương Phái Chi nhìn chân mình, cho dù đã đau đến không chịu nổi, nhưng vẫn nhìn Tề Lệnh Hiền trông mong lấy được thương cảm từ ông, bà ta khẩn cầu: "Lệnh Hiền, ta là bị hãm hại, ta thật sự bị hãm hại. Khang Kỳ, là Khang Kỳ và hắn có quan hệ! Ta vô tội! Ông không thể đối với ta như vậy, ta từ khi gả cho ông, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, ông biết mà! Ta yêu ông như vậy, không thể không có ông!"

Tề Lệnh Hiền còn nhớ rõ biểu cảm sảng khoái vừa rồi của bà ta, làm sao nghe lọt tai lời bà ta nói, ông căn bản không muốn cùng bà ta nhiều lời, chỉ nói: "Bây giờ đi thu dọn đồ đạc, mẹ con các ngươi đi đi."

Ngừng một chút, ông nói: "Các ngươi rời đi, tất cả mọi chuyện đều kết thúc."

"Không, Lệnh Hiền, ta không thể rời xa ông, ta yêu ông......" Vương Phái Chi còn muốn biện bạch, lại nghe Tề ba ba cười nhạo một tiếng, nói: "Thật là chưa thấy qua người da mặt dày như vậy, Lệnh Hiền, ta thấy ngươi cũng đừng cho ả ta cái gì thể diện, để cho Gia Cung một phát súng bắn chết ả, cũng tránh cho ả làm ngươi mất mặt. Vừa lúc tang thê so với ly hôn dễ nghe hơn."

Vương Phái Chi thật sự hận thấu người Tề gia, bà ta thầm chửi bậy trong lòng, nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến tình cảnh của mình, biết được giờ mình không phải đối thủ của bọn họ, hơn nữa ...... chân còn bị thương..

"Cút!" Tề Lệnh Hiền xoay người đi, không muốn nghe lời giảo biện của Vương Phái Chi.

Ông giận dữ xuống lầu, Gia Mẫn nghĩ nghĩ, cũng đi theo, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tề cữu cữu, nhỏ giọng nói: "Cữu cữu, người đừng buồn."

Tề Lệnh Hiền ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau, một lúc lâu sau, chậm rãi nói: "Kỳ thật, ta cũng không thương tâm nhiều."

Ông ngẩng đầu nhìn về phía Gia Mẫn, nói: "Tuổi lớn, tình cảm nào giống tuổi trẻ bọn con, dư thừa như vậy."

"Cữu cữu không già tí nào!" Gia Mẫn lập tức cãi lại.

Tề cữu cữu nở một nụ cười so với khóc còn đẹp hơn, ông quay đầu nhìn về phía cầu thang, thấy Tề tứ ca ngây ngẩn ngồi ở bậc thang, ông nói: "Đi xem tứ ca của con đi!"

Xuyên thành thiên kim hào môn chân chínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ