CHƯƠNG 13

1 0 0
                                    


"Nhanh nữa đi, nhanh lên!!!"
"Mày đang bơi hay đang bò hả??? Nếu mày thua mày chết chắc đó."
Hoạt động đầu tiên của việc đến bãi biển là chơi trò cướp cờ. Không biết tụi nhỏ nghĩ thế nào mà chơi cái trò ướt đẫm hết cả người từ sáng sớm. Tôi đang đứng cười cùng đám bạn của mình, lặng nhìn hoạt động diễn ra mà không thể can thiệp vào. Nhóm người cổ vũ xếp thành một dãy đứng xem phía trên bờ trông có vẻ rất nôn nóng. Bởi vì, đội thua cuộc phải bị phạt và mấy đứa nhóc cảm thấy sợ hãi khi có hình phạt cũng là chuyện bình thường thôi.
Quy tắc là mỗi đội sẽ cử một người đại diện bơi đến tranh giành một trong năm lá cờ được đặt ở giữa biển. Mỗi lá cờ sẽ có một con số được viết trên đó, nhưng chỉ có số một là không có hình phạt, còn những số khác thì sẽ phải chấp nhận hình phạt với mức độ nặng nhẹ tuỳ theo thứ tự tương ứng. Nên có thể nói "sống" hay "chết" phụ thuộc hoàn toàn vào tốc độ "nhanh" hay "chậm". Vì nếu ai lấy được cờ rồi thì coi như là của người đó luôn, cấm tuyệt đối việc tranh giành cờ từ tay người khác, mà phải bơi đi lấy cái khác thay thế.
Chúng tôi đang đứng cười cùng nhau như thế này cũng vì nó là hoạt động tham gia của năm nhất và năm hai cùng hợp tác tổ chức hoạt động với khoa Âm nhạc. Nói một cách đơn giản thì mấy em năm hai nghĩ rằng bản thân mình sẽ là bên "dụ dỗ" mấy em nhỏ phải đến tham gia hoạt động chung với năm nhất rồi cho năm ba làm nhiệm vụ giám sát thay... Đó là những gì mà tụi nó đã nghĩ khi lên kế hoạch cho hoạt động thôi.
"Thằng chết tiệt! Đội tao chạm vào lá cờ rồi, nói đội mày buông ra đi."
Và điều quan trọng là, nó làm cho mọi người của khoa Kỹ thuật với khoa Âm nhạc thân thiết nhau hơn đến mức có thể chửi "cha" nhau được, tin rằng đây là cách để kết nối mọi người lại với nhau tốt nhất.
"Anh Gui... Nước đây ạ."
Tôi quay sang mỉm cười theo phép lịch sự với người vừa cất giọng mà không biết nên nói gì.
Có vẻ như em ấy không để tâm tới những điều mà tôi đã nói hôm qua. Tôi cứ nghĩ rằng em ấy đã hiểu, vì thấy em ấy đã chuyển phòng đi rồi. Nhưng sáng nay cứ đi tới đi lui, hỏi này hỏi nọ không ngừng. Có thể gọi là còn nghiêm trọng hơn lúc đầu nữa.
"Cảm ơn!" Tôi nhận chai nước rồi tiếp tục quay đi xem hoạt động đang diễn ra, không hề có ý định sẽ mở nó ra uống.
Tôi khẽ mỉm cười nhìn khi thấy người vừa bước lên bờ với lá cờ số một trong tay. Kao cầm lá cờ số một làm vẻ mặt nhăn nhó, trông không vui lắm, trong khi đội của Kao nhảy lên nhảy xuống trong vui mừng, ngoại trừ mỗi mình cún bự đang cau có mặt mày và càng lúc càng khó chịu hơn. Có lẽ vì tôi đứng ở phía đối diện với đội của Solo, với lại bị che bởi đám đông đứng trước, nên em ấy nhìn không thấy tôi đang ở phía sau cùng.
"Anh Gui không uống nước hả?"
Vẫn còn chưa đi nữa hở...
"Rồi tại sao K còn ở đây. Tại sao không ở với đội của mình?" Tôi nhíu mày và ngưng cười để em ấy biết rằng tôi đang không hài lòng. Các bạn khác đều tham gia hết nhưng bản thân mình thì lại đứng đây nói chuyện với tôi.
Ngay cả Solo còn chưa đến gặp tôi nữa là, thế mà tại sao em ấy lại dám đến đây kia chứ?
"Tại em không phải là đại diện nên..." K trả lời bằng giọng điệu lí nhí, gương mặt thoáng chút bối rối.
"Dù không là đại diện nhưng em cũng không nên đến đây, quay trở về đi." Có thể trông nhẫn tâm, nhưng nếu tôi thể hiện thái độ mập mờ không rõ ràng có lẽ sẽ làm cho em ấy đau nhiều hơn lúc đầu. Nên, làm như vậy là tốt nhất, nhưng sẽ phải tổn thương K nhiều hơn nữa.
K quay trở về với bạn của mình trong bộ dạng chán nản. Tôi chỉ biết thở dài khi nhìn thấy tụi Jo đang vỗ vai an ủi K. Nếu tôi có làm hành động gì khiến em ấy nảy sinh hi vọng thì có thể hiểu, nhưng rõ ràng là tôi đã cắt đứt mọi cơ hội rồi mà, không biết tại sao em ấy vẫn chưa chịu dừng lại.
"Mày làm như vậy là đúng rồi." Beer ở gần đó lên tiếng, sau đó bước tới bên cạnh đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Tao không muốn thấy em ấy cố gắng làm những việc vô nghĩa, nó không tốt cho cả hai bên." Bất kể là bản thân K, tôi hay So cũng vậy.
"Có thể nó nghĩ bản thân mình vẫn còn hi vọng." Beer nhún vai và quay sang nhìn mấy đàn em đang nghe hình phạt.
"Vẫn hi vọng mặc dù tao đã nói tới cỡ đó đó hả?"
"Thì tại mày vẫn chưa có ai."
"Tao có..." So.
Không phải ... Vẫn chưa thể hoàn toàn nói ra thế được. Bởi vì chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau. Mặc dù tình trạng hiện tại đã rất rõ ràng đối với chúng tôi nhưng đó cũng chỉ sự rõ ràng với cả hai chúng tôi mà thôi, và tôi cũng chưa từng thể hiện điều đó cho người khác thấy một lần nào, giống như chỉ có hai người chúng tôi tự biết với nhau vậy.
Khi thấy tôi im lặng thì Beer bật cười.
"Nếu mày vẫn chưa rõ ràng, thì bất kì ai cũng có thể nghĩ rằng họ vẫn còn có hi vọng được hết đó."
Câu nói của Beer khiến cho tôi nghĩ ngợi rất nhiều, đến nỗi gần như chẳng màng quan tâm đến hoạt động đang diễn ra hay tiếng vui đùa nhộn nhịp của những người khác nữa. Beer như thể biết được rằng tôi cần thời gian yên tĩnh suy nghĩ cho điều gì đó, nên nó đi qua chỗ của tụi thằng Wine để cho tôi trốn ra ngồi một mình ở trước resort.
Tôi không rõ ràng hả...? Tôi chắc chắn rằng mình rất rõ ràng với So, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ phải nói cho ai biết, mà nghĩ lại thì... Mỗi lần ở gần So, chỉ có em ấy là người bước đến gần tôi trước và cũng là người thể hiện tình cảm cho mọi người thấy.
"Mày tốt bụng quá mức."
Lời mà Noh từng nói bất chợt lướt qua trong đầu tôi. Chính bản thân tôi cũng biết rằng lòng tốt mà mình dành cho mỗi người là không giống nhau... Nhưng liệu người khác có biết được điều đó hay không? Liệu họ có thể nhận ra tôi đối tốt với họ chỉ theo cách bình thường mà thôi hay không?
Không có gì lạ khi tất cả mọi người trong khoa Âm nhạc đều đang cố gắng giúp cho So đến như vậy...
"Tỉnh táo lại được rồi đó mày."
Tôi ngước mặt nhìn Beer rồi gật đầu, nó hơi mỉm cười trước khi ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Tao không rõ ràng tới như vậy luôn hả?"

TỰA NHƯ KHÔNG KHÍWhere stories live. Discover now