Sayo hôm nay đột nhiên nằm mơ. Trong mơ em nhìn thấy sư phụ, Abuto, Kagura đại tỷ, Sadaharu, mắt kính, còn có... Gin-san. Tất cả đều ở cùng nhau ngắm hoa anh đào rơi, bên kia hai anh em sư phụ vẫn còn chí chóe cãi lộn, nhưng vẫn trông rất vui vẻ bên nhau. Sau đó, em hướng ánh mắt đến vị võ sĩ tóc bạc ngồi cạnh, hình ảnh mờ nhạt lại mơ hồ khiến em không thể thấy người kia sắc đỏ đôi mắt, chỉ có nụ cười khe khẽ ấy là không thể quên được, nhìn rất rõ. Dưới những cánh hoa anh đào rơi, hắn gật gù đang nói gì đó chợt lại để ý đến ánh mắt của em, hắn liền đưa tay tóm lấy đầu em, lây lây, vỗ vỗ, thanh âm lười nhác nhưng tràn ngập tiếu ý nói:
【Sayo tiểu quỷ lớn lên nhất định sẽ rất khả ái! Kamui ngươi nhất định cẩn thận kẻo có tên nào cướp mất học trò quý báu của ngươi đấy!】
Sau đó, Sayo nghe thấy giọng cười hắc ám của sư phụ văng vẳng bên tai: 【Nếu hắn xuất hiện, chỉ cần giết chết thôi nha~ Thật đơn giản~】
【Uy, ngu ngốc ca ca! Nói như thế chẳng lẽ ngươi muốn Sayo-chan suốt đời một mình tới già sao!? Thật độc ác!】
【A, nhưng mà ta đồng ý với Kamui, nhất định không thể gả Sayo tiểu quỷ cho một tên không ra gì được!】đoạn, tên tóc bạc mắt cá chết kia quay sang nhìn em, há miệng cười ha hả: 【Ngươi cứ yên tâm tiểu quỷ! Ba ba nhất định bảo vệ ngươi thật tốt!!】
【Ba ba?】
【Phải, ba ba! Từ giờ trở đi ta sẽ là ba ba của ngươi, con gái ngoan, ha ha ha!!】
【Gin-san hắn say rồi...】
【Đúng là tên điên.】
Sayo không nói, tùy tiện để người kia ôm vào lòng mà tha hồ nhào nặng, mùi rượu lờn vờn ngay chóp mũi khiến em thoáng nhíu mày, nhưng cảm nhận được người kia hơi thở cùng với nghe được nhịp đập trong lồng ngực, em khoan khoái vươn tay ôm lấy hắn, trên môi lại một cỗ mỉm cười chua xót, mấp máy nói nhỏ...
【Ta mới không cần---】
"Sayo?"
Gin-san...?
"Sayo!"
Sayo hơi nhíu mày, tiếng gọi cứ vang mãi bên tai khiến em dù không muốn cũng phải tỉnh giấc. Nặng nề nâng đôi mi lên, hốc mắt ẩm ướt khẽ chảy xuống một, hai giọt nước, mờ nhòe hình ảnh làm cho Sayo phải đưa tay dụi dụi mí mặt, người kia gương mặt dần dần trở nên rõ ràng hơn.
"Tiểu quỷ? Làm sao?"
Madara hai mắt mở to hoảng hốt, dáng vẻ như vừa nhìn thấy cái gì rất đáng kinh ngạc, giơ lên bàn tay bị nắm cứng ngắc, lạnh giọng: "Ngươi mau thả ta ra! Nắm muốn gãy xương tay rồi!"
Sayo chớp chớp mắt ngồi dậy, trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, tay cũng từ từ buông lỏng tên kia bàn tay, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi."
Madara nhăn mặt quơ quơ bàn tay bị nắm đến nỗi hằn rõ cả dấu năm ngón tay, đau muốn chết, còn tưởng xương muốn gãy vụn hết cả rồi. Tên kia quả nhiên khí lực phi phàm, lúc ngủ cũng có thể vận dụng như thế kinh khủng sức mạnh, đúng là không tầm thường. Nhưng mà, bỏ qua chuyện đó, Madara hơi nghiêng đầu nhìn cái kia 'nam hài' đang mơ màng ngồi trên sàn, đây là lần đầu tiên hắn thấy Sayo bày ra loại dáng vẻ thất thần này, còn có khi nãy nằm mơ vừa lẩm nhẩm nói mớ vừa khóc nữa...