Kì thi quan trọng đang dần đến gần, kể từ hôm ấy, Vương Nhất Bác không nhắc lại chuyện du học lần nào nữa, mà Tiêu Chiến cũng không dám hỏi đến. Cả hai không hẹn mà cùng nhau cố gắng, đều dành cho nhau nhiều thời gian nhất có thể.
Còn một tháng nữa là kì thi diễn ra, buổi chiều cuối tuần hiếm hoi Tiêu Chiến không ôn bài, lon ton chạy sang nhà Vương Nhất Bác tìm Rau Mùi.
Vừa đến vườn nhà hắn đã nghe thấy tiếng trong nhà vọng ra. Cửa chính để mở nên cậu đứng bên ngoài vẫn nghe rõ mồn một từng lời.
"Ba, con không muốn đi du học"
"Không muốn? Ra nước ngoài là cách tốt nhất để con phát triển. Con còn cố chấp muốn ở lại là vì cái gì?"
"Ba, con có lí do của con. Nhưng con chỉ xin ba có thể cho con được quyết định tương lai của mình"
"Không được. Con nhất định phải đi du học."
Tiêu Chiến chậm rãi bước tới, vừa vặn thấy Vương Nhất Bác quỳ xuống sàn.
"Coi như con xin ba, hãy cho con được ở lại. Ở đây có người con phải bảo vệ. Con không thể rời xa cậu ấy được"
"Hóa ra không đi cũng chỉ vì yêu đương nhăn nhít"
"Không phải là yêu đương nhăn nhít. Là con... "
"Im miệng".
Ba Vương vừa xoay người rút cây chổi lông gà ra, Tiêu Chiến liền từ bên ngoài chạy vào ôm chặt lấy Vương Nhất Bác.
"Sẽ đi mà. Điềm Điềm sẽ đi. Chú Vương đừng đánh cậu ấy."
"Tiểu Chiến?". Vương Tuấn nhìn thấy Tiêu Chiến lao tới ôm chặt lấy Vương Nhất Bác liền ngạc nhiên đơ cả người
"Tiểu Tán, em làm gì vậy? Mau tránh ra". Vương Nhất Bác ngạc nhiên vội đẩy Tiêu Chiến ra.
"Điềm Điềm, anh cứ đi đi. Hức.."
"Tiểu Tán..."
"Chú Vương, xin chú đừng đánh Điềm Điềm. Cháu sẽ để cậu ấy đi mà". Tiêu Chiến nước mắt rơi đầy trên mặt, nhất quyết ôm chặt lấy Vương Nhất Bác.
Ba Vương nhất thời ngẩn người, cái tình huống này là gì đây. Thật ra ông cũng không có ý định đánh hắn. Chỉ nhà nhất thời tức giận nên vớ đại cây chổi mà thôi. Từ trước đến nay ông luôn biết mình có lỗi với hắn, lần này một mực muốn hắn ra nước ngoài du học cũng chỉ là muốn tốt cho hắn mà thôi.
..
Trong phòng khách, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, đối diện là ba mẹ Vương.
Mẹ Vương vừa từ bệnh viện trở về đã thấy ba người ngồi im trong phòng khách có chút khó hiểu.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh chỉ là muốn Nhất Bác đi du học, nhưng nó không đồng ý". Ba Vương từ từ giải thích
"Sao không đồng ý? Lúc nhỏ chẳng phải ước mơ của con là sang Mỹ du học sao?"
"Giờ nó có ước mơ khác rồi"
"Ước mơ gì?"
"Bà đi mà hỏi nó"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Bạn học PHIỀN PHỨC
FanfictionAu: tom811 Thanh xuân vườn trường, nhẹ nhàng, ngọt ngào, HE. Chính văn thanh thuần, PN có H. Đã hoàn! ❌❌FIC CHỈ ĐƯỢC UP BỞI TOM811, HOÀN TOÀN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP REUP HAY CHUYỂN VER❌❌ ⛔️AI ĂN CẮP LÀM CHÓ CẢ ĐỜI KHÔNG NGÓC ĐẦU LÊN NỔI⛔️