"em hiểu rồi. anh nhớ ngủ sớm. sáng mai em đi."

914 80 5
                                    

dạo gần đây, seokmin lại đi công tác.

có lẽ là cả tháng trời cậu mới về lận. bởi vì từ chức trưởng phòng, cậu một mạch phi lên vị trí phó tổng giám đốc. điều đó đồng nghĩa với việc cậu càng ngày càng phải dành nhiều thời gian hơn cho công việc, cho đối tác, và cho cả những phi vụ làm ăn xa.

hợp đồng lần này cậu đi một mình, mà còn đi nước ngoài nữa. cậu sẽ đến las vegas vài tuần, sau đó là los angeles, và cuối cùng, cậu lại về hàn quốc.

jisoo khi biết cũng chỉ chưng hửng nhìn seokmin đang mếu máo, ngồi kể lể rằng ông tổng giám đốc kì cục với cậu lắm. bắt cậu phải xa anh tận một tháng trời.

"đừng có khóc ra đấy. anh không dỗ đâu."

jisoo vẫn ngồi gõ lộc cộc vào máy tính, không thèm nhìn lấy seokmin một lần nào cả. anh cứ nghĩ cậu sẽ không sao đâu, sẽ mạnh mẽ như mấy đợt công tác trước. bởi vì cậu thường xuyên đi mà nên anh cũng không cho chuyện này quá đỗi to tát. chỉ là lần này đi lâu hơn... ừ được rồi, đi lâu hơn tận hai mươi tư ngày thôi mà...

"anh không dỗ thật?"

cái đồ án này, đáng lẽ anh không nên quá say sưa vào đó. bởi vì thực sự, anh không nghe cậu đang hỏi cái gì cả, chỉ gật gật đầu, nhăn mặt lại rồi lại dán mắt vào máy tính mà không biết, không hề biết seokmin đang thất vọng đến cỡ nào.

được rồi, cho là cậu trẻ con đi. nhưng cậu thấy anh dường như đang muốn đẩy cậu ra xa, không hề thấy buồn vì cậu phải đi dài ngày hay không được ôm cậu ngủ mỗi đêm nữa. anh chưng hửng với mọi thứ xảy đến. ngay bây giờ, anh đang trưng bộ mặt đó ra với cậu.

chắc seokmin đã có khoảng thời gian mệt mỏi ở công ty rồi. và giờ cậu đang rơi vào một trạng thái nửa sống nửa chết nào đó, chính trong căn nhà mà cậu từng cho nó là ấm cúng. vậy là bữa đến giờ chỉ có cậu nhớ anh. cậu dần ít nghe những lời âu yếm của anh và ít nhất, những câu hỏi công việc em dạo này thế nào, anh cũng kiệm lời hết mức mà không thèm hỏi cậu một câu. như thể cậu chưa hề, và cũng không xứng đáng để anh hỏi những câu đó.

vậy thì những năm trước đó là gì? cậu trong anh, là gì?

"nhìn em này!!!"

seokmin thực sự đã hét lên, nắm lấy vai anh xoay về phía mình, chân anh theo lực đẩy mà đập bốp vào cạnh bàn. đau. nhưng nỗi bàng hoàng khi đối mặt với một seokmin như thế này thật quá đỗi lớn, đủ để lấn át cả cơn đau có thể sẽ làm chân anh bầm tím vài tuần vừa rồi.

"anh hết yêu em rồi à? anh đừng có đùa như thế nữa được không?! một tháng. là một tháng không thể gặp nhau. em biết nó không phải dài. nhưng đối với em chỉ xa anh một giây thôi đã khiến em không thể thở nổi. bởi vì em yêu anh nhiều quá rồi. anh hiểu không? sao anh không giả vờ, đúng vậy, em chỉ cần anh giả vờ níu kéo em thôi. chỉ cần giả vờ ôm em vào lòng một lúc thôi, nói với em rằng anh yêu em và chỉ là một tháng, anh và em sẽ vượt qua được mà. sao anh không nói thế mà chỉ dí mặt vào mấy dòng chữ chết dẫm này rồi lơ đẹp em đi như vậy? đối với anh em là cái gì? là thứ đồ chơi để lúc nào hứng lên thì đùa, chán thì thôi à-"

seoksoo • heaven signsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ