Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Jimin chịu nói chuyện riêng với SoHee, ngay cả ăn cơm cùng bàn cũng rất hiếm, đây là cơ hội tốt để hai anh em bồi dưỡng tình cảm, vì thế Park phu nhân vui mừng khôn xiết, xem ra sau lần này Jimin đã không còn thành kiến với em gái nó nữa. Đối với một người mẹ, không có gì hạnh phúc hơn con cái hoà thuận, yêu thương lẫn nhau, Park phu nhân gật gật đầu: "Được. Được, mẹ ra trước, hai đứa nói chuyện đi."
"Cạch..." Cửa phòng từ từ khép lại, bên trong chỉ còn hai người Jimin và Park SoHee.
Park SoHee cũng nghĩ như Park phu nhân, nghĩ rằng Jimin muốn bồi đắp tình cảm thân nhân, nhưng đợi mãi không thấy anh mở lời, đáy lòng cô ta bỗng thấy bất an, đành phải bắt chuyện trước: "Jimin à, em thực sự không sao, thật đấy!"
"Ừm." Jimin lạnh nhạt đáp.
"Thời gian qua anh có khoẻ không?" Park SoHee thuận miệng hỏi, lời nói ra cô lại thấy nực cười, anh em ruột không bằng người dưng nước lã.
"Ừm."
Đôi mắt đẹp của Park SoHee đã chớm lệ. Tuy Park SoHee không thuộc hàng đại mĩ nữ khuynh nước khuynh thành như Ami, nhưng ở cô ta trời lại phú cho vẻ dịu dàng, khuôn mặt hiền thục, ôn nhu từ trong xương cốt, luôn dễ dàng chiếm được hảo cảm từ người khác. Đặc biệt là nam giới, khi khóc thì như lê hoa đái vũ, khiến người ta không kìm được lòng muốn ôm ấp che chở: "Jimin, Jimin anh là anh trai ruột thịt cùng cha cùng mẹ với em. Tại sao anh luôn lạnh nhạt với em?"
Tia sáng lạnh xẹt nhanh qua mắt phượng rồi biến mất, phẳng lặng như hồ sâu không đáy: "Cô nghĩ sao?" Jimin không trả lời, hỏi ngược lại Park SoHee.
Khuôn mặt Park SoHee đỏ ửng, xấu hổ vô cùng, cô lúng túng nói: "Em...Em không biết."
"Tôi thường nghe người ta nói máu mủ tình thâm, giữa thân nhân sẽ có cái gọi là giác quan thứ sáu hay thần giao cách cảm..." Nói nửa chừng Jimin đứng thẳng dậy, sải chân bước về phía cửa sổ, nhàn nhạt nói tiếp: "Em gái ruột thịt cùng cha cùng mẹ của tôi à? Tôi không cần nói cô cũng sẽ hiểu tôi nghĩ gì đúng không?"
Thân thể Park SoHee bỗng giật mạnh, cô không thể kiềm chế nổi sự run rẩy của bản thân...May mà Jimin đang quay lưng lại, nếu không anh đã nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Park SoHee. Không lẽ anh ta đã biết rồi sao? Anh ta biết cô không phải con ruột của cha và mẹ? Mà là con khốn Ami kia?
Park SoHee lại lắc đầu phủ nhận, không! Không thể nào! Chuyện này ngay cả cha cũng không nghi ngờ, anh ta sao có thể biết được chuyện đời trước: "Anh.....Ý anh là sao....?"
Jimin bất ngờ quay người lại khiến Park SoHee càng thêm sợ hãi. Bàn tay nắm chặt trong chăn đã ướt đẫm mồ hôi.
"Tôi sẽ buồn nếu em gái tôi không hiểu tôi đấy! Em có biết tôi đã cực khổ tìm máu để cứu em như thế nào không?" Jimin rầu rĩ nói, khuôn mặt luôn lãnh đạm rất khó để người ta phân biệt ra cảm xúc.
Park SoHee nghe xong lại càng hoảng loạn hơn. Tại sao ba mẹ không nhắc gì tới vụ kiếm máu? Nhóm máu, ADN chính là bằng chứng chính xác tuyệt đối về việc xác định thân nhân. Không lẽ cô ta đã lộ rồi....Vậy mọi công sức bao năm qua.....Không! Không thể nào!!!!
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] {CHUYỂN VER} MIN YOONGI♡MẬT TÌNH - TỔNG TÀI GIẢ NGỐC CẤM DỤ DỖ !
Hayran KurguTác giả: Uyên Tố Tố Nguồn: Wattpad.com/user/uyentoto Thể loại: Tổng tài, Hắc bang, sủng, sắc, H+ Nam chính: Min Yoongi là tổng giám đốc Min gia kiêm lão đại SUGA gia. Nữ chính: Kim Ami là con át chủ bài, hoa vương của Cục tình báo quốc gia. Mọi ngườ...