#9

823 109 3
                                    

Chiến trường đẫm máu, màu đỏ tanh dường như chẳng còn xa lạ với Kuroo. Anh không đem lòng hận thù nó, cũng chẳng yêu thương nó, chỉ là đôi khi đó là những việc nhất quyết khiến người ta phải hi sinh cả máu và nước mắt trong đó. Kuroo cũng vậy, nhưng anh biết phải làm gì đây? Cuộc đời anh như ngã về số 0, chẳng còn gì đáng để tồn tại. Chỉ là một cái thân xác trống rỗng, chứa đựng linh hồn rục mữa của nhân thế, rồi dần hình thành lên một "con người", mang tên Kuroo Tetsurou.

Anh ta như thể sống dựa vào đời, chứ cuộc đời chẳng phải là của anh ta nữa. Và giờ đây, dù có chẳng muốn, anh cũng phải vác súng lên cái mặt đất chênh vênh khắp nơi đầy thi thể. Dường như trông họ rất thanh thản, vì điều gì chứ? Sau cùng, ai cũng phải chết. Nhưng chỉ để nhận những tờ bạc nhiều màu trong ví, Kuroo dường như cũng chẳng để tâm quá nhiều vào việc này, thứ duy nhất chúng ta biết là anh ta đang mang trên mình gương mặt trông cực kỳ khó ưa.

----

| Khu cán bộ 2 |

Tsukishima cuối cùng cũng đã trở lại cái chốn mà cậu coi là bình yên nhất ở đây, khu cán bộ. Cậu cứ ngỡ rằng sẽ kẹt mãi ở cái khu quân sự chết tiệt đó chỉ vì cơn đau đầu của cậu, hóa ra cũng đã được thả về sớm vì bên họ phải lên tiền tuyến.

Vừa bước vào trong, ánh mắt cậu chạm ngay vào con người đang ngồi góc bàn bên kia, là Akaashi, có vẻ như cũng chẳng quá xa lạ với một người như cậu, vì Tsukishima vừa gặp anh ta ngày hôm qua mà.

Cậu tiến tới bàn Akaashi, đặt chiếc mũ trên mái tóc mình xuống bàn, sẵn tay kéo luôn chiếc túi nặng trĩu trên người mình xuống. Tsukishima ngồi xuống, cậu thở dài vài hơi, trông cậu bây giờ chẳng khác gì những cụ già leo nheo cả. Cậu có vẻ rất mệt mỏi, thấy thế Akaashi liền mở lời:

-"Này, vẫn ổn chứ?" - Akaashi nói nhưng mắt anh vẫn đang chăm chú vào cuốn sách trước mặt.

-"Tôi ổn mà, cơ mà, thật là anh đã giúp tôi giao hết đống thư sao? Nếu thế thì thật tốt.., tôi có phải làm gì để trả cho việc này ?

-"Chẳng gì cả, trong mắt cậu tôi trông thực dụng lắm sao?"- Akaashi nói rồi nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống bàn.

-"Tôi không có ý như thế, nhưng quả thật mặt anh trông rất giống với một kẻ nào đó, ranh ma và xảo quyệt"

-"Ồ, tôi khá thất vọng vì điều đó"

Nói rồi, Akaashi nở nụ cười một cách... man rợ. Nó làm Tsukishima còn phải nhăn mặt cả lên vì vẻ đáng sợ của anh ta. Cuộc trò chuyện kết thúc, Akaashi đứng dậy, anh từng bước đến bên chiếc tủ và lấy ra một chồng thư mới. Đến đây rồi thì khỏi phải nói, Tsukishima thừa hiểu ý anh ta rằng, cậu phải trở lại làm việc rồi.

--

Nhìn những lá thư màu vàng cũ, trên chúng còn lưu lại mùi hương của những nét mực, và của cả những trang giấy thấm nước mắt và máu. Đây là những lá thư tuyệt mệnh, những lá thư mang đầy đau đớn và khổ đau của binh lính trên chiến trường, và dường như chính cậu phải đóng vai một kẻ ác, truyền gửi những điều đau thương đó cho những người còn lại. Tsukishima bỗng nhớ ra điều khác lạ trong tâm trí, đúng rồi, cậu cũng có một lá thư đặc biệt không thua kém gì những lá trong chồng giấy kia.

[KuroTsuki] Lá Thư Cuối CùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ