⊱• Bầu trời nằm trên ta, dưới ta, và quanh ta •⊰
TÔI LẠI MƠ THẤY vụ tai nạn ấy lần nữa.
Bánh xe trượt khỏi nẻo đường, hãm xung trước của xe đâm sầm vào thanh chắn... Chiếc xe vàng toả văng ra khỏi cầu và rồi cứ thế rơi vô định... Ánh đèn pha kiên định đối diện với vực thẳm sâu hút và tôi thì hét toáng lên... Đôi tay cứ trượt lên xuống vô lăng mà điên cuồng quay... Chiếc xe thình lình xốc mạnh, đầu tôi đập vào vô lăng... tầm nhìn khi ấy mờ dần đi...
Thứ cuối cùng mà tôi nhớ là ánh đèn pha chói rực. Chói đến độ mà cứ những tưởng như, đôi mắt sắp loà đi. Và trong một khắc, đôi mắt của tôi thực sự nhoè dần đi.
Khi tôi vừa vực tỉnh, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh, vô hồn, thiếu sức sống. Trên người chi chít những vết cắt và thẹo mà tôi chẳng nhớ rõ chúng có từ khi nào. Cổ tay thì đỏ bầm cả đi, cứ như tôi vừa bị ai đó dùng dây thừng trói chặt trong nhiều ngày liền; và tôi cũng chẳng nhớ rõ rằng mình có vết bầm này trên tay nốt. Nhìn ra bên ngoài kia qua ô cửa sổ, bức tường chào đón tôi. Mặt ngoài của toà nhà đối diện được dựng bằng gạch, vôi sơn tróc hết cả ra. Từ lâu tôi đã nhớ hết từng vết nứt, từng chi tiết lạ thường mà bức tường ấy khoác lên mình. Hàng đầu tiên có 16 và một nửa viên gạch; hàng kế là 14; và kế nữa là 15 rồi 8. Quanh giường tôi là thiết bị các loại không ngừng phát ra tiếng bíp bíp, chúng có nghĩa vụ giúp tôi duy trì sự sống. Ít nhất là thế, tôi nghĩ vậy. Bởi tôi cũng chẳng rõ thứ gì đã cứu sống cuộc đời này.
Đáng lý ra, tôi đã chết. Tôi không nói thế vì cảm thấy chán ghét bản thân đâu. Đáng lẽ ra cuộc đời tôi đã phải khép lại từ lâu rồi. Nhưng bằng một phép màu nào đó, tôi đã có thể bơi được vào bờ.
Thì, đấy là tất cả những gì họ kể lại cho tôi. Bản thân tôi cũng chẳng nhớ gì mấy về những việc đã xảy ra cả. Ban đầu, họ không ngừng nhắc đến vụ tai nạn đêm Giáng Sinh đó, và rồi tôi đáp lại họ bằng ánh nhìn vô hồn, thế là, họ cứ tưởng sau vụ tai nạn ấy tôi vẫn còn bị sang chấn. Họ tiêm vào người tôi thêm nhiều ống thuốc hơn nữa, tăng liều lượng thuốc tôi cần uống mỗi ngày lên. Khi tất thảy những thứ kể trên chẳng đem lại kết quả gì, thì họ chẩn đoán rằng tôi, Miya Atsumu, mắc chứng mất trí nhớ tạm thời. Cái tên nghiêm trọng biểu trưng cho một sự thật cỏn con rằng, tôi đã quên đi một vài thứ nhất định nào đó mà có lẽ, vài tháng tới tôi sẽ nhớ ra được hết thảy chúng.
Có gì nghiêm trọng đâu chứ. Ta vẫn thường hay quên miết mà.
Samu vẫn luôn ở bên cạnh tôi trong khoảng thời gian đó. Ngay sau khi hay tin rằng tôi đang bị mất trí nhớ tạm thời, anh xông thẳng vào phòng bệnh tôi đang nằm, ồ ạt hỏi tôi đủ thứ.
"Tên em là gì?"
"Anh là ai?"
"Em tốt nghiệp khi nào và ở đâu?"
"Em làm nghề gì?"
"Kể tên từng đồng đội một và bạn bè của em đi."
Câu cuối khiến tôi tốn đôi chút thời gian để trả lời. Không phải là bởi vì tôi chẳng nhớ gì hết, mà là vì tôi quen biết quá nhiều người thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dịch] AtsuHina | I Need Memories.
Fanfiction- Nè, Samu? Em có bao giờ yêu không vậy? - Sao em hỏi vậy Tsumu? - Vì em có cảm giác như em đã từng, nhưng chẳng thể nhớ rõ là khi nào. Dịch thuật: Dali. Author gốc: sallyhopewrites. Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi...