Chương 46: Phong phú

1.1K 71 2
                                    

Edit: Calcium

Qua bữa trưa, mẹ Ninh liền ra ngoài. Bà có hẹn với Quan Mẫn cùng nhau đi uống trà chiều, rồi sau đó đi dạo phố.

Trong nhà chỉ còn lại Ninh Phong và Dung Tuân nhưng cũng không hề còn cảm giác ngượng ngùng hồi hộp như trước. Trong nhà mở điều hòa nhiệt độ ổn định, rất ấm áp. Dung Tuân đắp một chiếc chăn mỏng nằm trên sô pha mơ màng sắp ngủ. Ninh Phong thì ngồi ngay cạnh cậu, đọc sách cậu viết.

Học kỳ 1 anh đều đã đọc qua tiểu thuyết cậu viết nhưng đọc tuyển tập này vẫn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Truyện cậu viết có rất nhiều thể loại, có huyền nghi phá án, có tình yêu vườn trường, thậm chí còn có một chút phong cách đồng thoại...Hành văn tuy rằng còn chưa đủ thuần thục nhưng sắp xếp các tình tiết rất khá, cũng dễ dàng kéo cảm xúc, khiến người đọc không hay biết mà tự mình nhập vào câu chuyện. Ninh Phong cảm thán thế giới nội tâm phong phú của cậu cũng như cách quan sát tinh tế của cậu đối với thế giới bên ngoài. Anh nhớ rõ có một vị tác giả tiền bối từng nói: "Sáng tác khó nhất không phải là sắp xếp tình tiết, mà là đem cảm nhận của bạn dùng từ ngữ chân thực nhất viết lên trang giấy, khiến người đọc nhập tâm vào, hoặc là cảm thấy quen thuộc, làm họ thấy đây chính là thế giới mà họ đang sống hoặc là họ có cảm tình."

Ninh Phong cảm thấy nếu nói về mặt này thì Dung Tuân rất có thiên phú. Nếu cậu nguyện ý, anh cũng hy vọng cậu có thể hãy cứ luôn viết ra những gì cậu nhìn về thế giới, về cuộc sống và tình cảm...

"Anh không ngủ sao?" Dung Tuân ngái ngủ hỏi, giọng cậu nghe như giây tiếp theo lập tức có thể chìm vào giấc ngủ vậy.

Ninh Phong nhìn cậu cuộn mình trong tấm chăn, tâm liền mềm ra, lại gần hôn lên khóe miệng cậu nói: "Em ngủ đi, anh nhìn em."

"Không muốn ngủ một mình đâu..." Dung Tuân nhỏ giọng nói.

Ninh Phong khẽ cười: "Được được, không để em ngủ một mình." Nói xong liền cúi người bế cậu lên lầu.

Sô pha nhà anh ngồi hai người chen một chút thì có thể nhưng nếu song song nằm hai người thì hơi chật rồi, còn không bằng lên phòng nghỉ ngơi cho thoải mái.

Hai người cùng nhau ngủ qua trưa. Sau khi Dung Tuân tỉnh lại, vừa quay đầu ra liền nhìn thấy Ninh Phong. Anh lúc này còn chưa tỉnh, cậu nhìn anh ngủ, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn, chỉ cần người cậu thích có thể ở bên cậu, nói chuyện với cậu là đã đủ rồi. Cho dù là nghèo khổ hay sung sướng, cậu cũng sẽ không để ý.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mi Ninh Phong, Dung Tuân mỉm miệng cười. Cậu luôn rất thích anh, mà anh càng ngày càng đối xử tốt với cậu khiến cậu càng chìm đắm trong tình cảm đó, không có cách nào có thể rời khỏi anh.

Cảm giác hơi ngứa ngứa khiến Ninh Phong mơ mơ màng màng tỉnh dậy, biết được tay nhỏ của Dung Tuân đang tác quái liền vươn tay một cái bắt được nhét vào trong chăn, nói: "Bảo bối, ngoan nào."

"Làm anh thức giấc à?" Dung Tuân chỉ nghĩ là vuốt lông mi anh một chút thôi, không có ý đánh thức anh.

"Ừm." Anh duỗi tay ôm chầm lấy cậu nhưng không mở mắt ra mà hỏi: "Mấy giờ rồi?"

[ĐM EDIT] Sống lại để chuộc lỗi - Y Đình Mạt ĐồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ