4. choi san yêu jung wooyoung

426 55 12
                                    

Chỉ vì một chữ 'em bé', hai chữ 'em bé' của ai kia mà hiện tại tay Wooyoung mỏi như muốn rơi ra. Nếu nhỡ lúc này có ai tìm đến thì chắc em cũng không có khả năng bốc thuốc cho người ta mất.

"Uống nước không?"

Giọng San vang lên bên tai, nhưng em quyết định giả vờ không nghe thấy, cuộn người lại rồi tiếp tục ngủ.

Yêu nhau bao nhiêu năm, hắn chắc chắn biết khi nào thì em giả vờ, khi nào thì em ngủ thật. Có điều, nếu em đã không muốn thì hắn cũng không muốn làm khó em nữa, chỉ điều chỉnh tư thế cho em thoải mái nhất có thể.

"Young à." Hắn chợt gọi, giọng như thủ thỉ.

"Ừ." Em trả lời, nhưng vẫn nhắm mắt.

"Sau này lúc tôi nghỉ hưu, em muốn cuộc sống của chúng ta thế nào?"

Vừa nghe xong thì em bật cười ngay, "Còn tận vài chục năm mà đã tính sớm thế à?"

"Đương nhiên rồi. Phải phấn đấu chứ." Hắn nói với giọng nghiêm túc, "Chúng ta đi xem lại bộ phim hôm trước đi. Chắc là hôm đó em chẳng xem được gì đâu nhỉ? Rồi cả mấy cửa hàng mà em muốn ăn thử nhưng chưa có dịp ấy, chúng ta cũng nên đến thử một lần. Còn có..."

Em nằm gọn trong vòng tay hắn, trên chiếc giường bệnh nhỏ xíu, nghe hắn rót vào tai tương lai của hai đứa mà ấm lòng. Nhưng giấc mơ của em không cần nhiều đến thế, em chỉ cần hắn có thể sống cùng em đến hết đời là em vui rồi.

"Ngủ rồi à? Nãy giờ có nghe không đấy?" Hắn hỏi, giọng có chút bất mãn.

"Đang nghe đây." Em thở dài, ngước mắt nhìn hắn, "Cậu muốn làm gì thì chúng ta làm cái đó, được chưa?"

Hắn bật cười, trông cái vẻ như dỗ trẻ con của em kìa, thật khiến hắn muốn hôn một cái.

Nghĩ là làm, San cúi xuống, đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ. Đây là nụ hôn khiến Wooyoung rung động nhất, vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Phải. Một nụ hôn không hề sâu, không hề chan chứa sự nhung nhớ của hai tháng không gặp. Nụ hôn không hề có một tia sắc dục, chỉ đơn giản là hắn hôn em, và rồi rụt lại. Nụ hôn phớt nhẹ qua môi mà như chạm nhẹ vào tim, khiến nó không tự chủ được mà run lên.

Rồi tay hắn nắm lấy đôi tay đang mỏi nhừ của em, tựa như nắm lấy cả thế giới của mình. Hắn mân mê, vuốt ve em một cách nhẹ nhàng nhất vì sợ em đau.

Ôm em ngủ là giấc mơ của hắn, nó vẫn luôn là giấc mơ duy nhất mà hắn có kể từ khi quen em. Chỉ khi có em trong lòng, hắn mới thấy thế giới này yên bình biết bao, mới thấy nó tốt đẹp biết bao, vì dù sao thì cũng có em. Có những lúc hắn thầm cảm ơn Ông Trời vì đã để em lớn lên khoẻ mạnh như thế này.

Wooyoung cảm nhận được cánh tay của ai đó đang vỗ vai mình theo từng nhịp chầm chậm, giống như hồi còn bé khi mẹ ru em ngủ. Em chợt nở nụ cười. Đôi khi, đi tình nguyện không phải là tự mình đòi đến đây chịu khổ, em là đến đây hưởng thụ sự chăm sóc của chàng quân nhân họ Choi đó chứ.

Bao nhiêu năm qua, dù em có trông mong rằng mình sẽ gặp hắn trên đường đi tình nguyện, thì em cũng không gặp được. Em biết đất nước này rộng lớn biết bao nhiêu, có thể là lúc em đang giúp sức hết mình ở nơi này, hắn cũng đang chiến đấu hết mình tại nơi khác.

sanwoo ☂︎ nguyện tay phải nghiêm chào tổ quốc, tay trái nắm lấy tay ngườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ