⚠️: Major Character Death
Wooyoung soi đèn pin điện thoại vào đống đá đổ nát, cố gắng nheo mắt chỉ để thấy được gương mặt của một cậu bé khoảng chừng mười mấy tuổi đầu. Hai ba viên đá to vừa khổ đang đè lên ngay cổ cậu.
Wooyoung đoán viên đá đã đè lên dây thanh quản của cậu nhóc, nên cậu mới không thể lên tiếng kêu cứu mà chỉ có thể gõ những viên đá vào nhau đầy yếu ớt.
Nhưng khi đèn pin của em chiếu vào cậu nhóc, đôi đồng tử của cậu nhíu lại, nhịp gõ trở nên nhanh hơn. Có lẽ là cậu chàng ý thức được sự hiện diện của em.
"Còn cứu được." Em lẩm bẩm, sau đó nói lớn về phía đống đá, "Anh thấy em rồi, không cần gõ nữa, cố gắng đừng hoạt động quá nhiều, để anh tìm cách."
Cậu nhóc nghe được thì dừng gõ đá, và Wooyoung có thể thoáng thấy giọt nước mắt hạnh phúc lăn ra khỏi khoé mắt cậu.
Em nhìn quanh để tìm cách cứu cậu nhóc.
Đèn pin lướt qua từng ngóc ngách, đôi mắt Wooyoung liếc quanh với hy vọng về một thứ đồ gì đó có thể giúp em. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, em quyết định trở về gọi người vì so với hai, ba tảng đá kia thì em chẳng là gì cả.
Nhưng mà ông Trời đã một lần phụ lòng tin tưởng của em, sao bây giờ có thế để em tại nguyện chứ.
Khi em cảm nhận được những viên đá nhỏ đang dần trượt xuống từ trên núi, em biết một cơn dư chấn khác đang đến. Và nếu em để cậu nhóc này ở lại đây thì khả năng cao là cậu sẽ bị cơn dư chấn này đè đến chết. Cứu người là nghĩa vụ của em, nhưng em đã không cứu được Choi San, thì em phải cứu được cậu nhóc này.
Một thanh sắt, xem chừng là nền móng của một công trình kiến trúc nào đó vừa bị đổ, nằm ngay giữa đường.
Em vội nhặt lấy nó rồi quay ngược lại cậu bé kia. Chẳng chờ lâu, em đưa một đầu thanh sắt xuống dưới tảng đá lớn, sau đó lại nhìn quanh để tìm phương hướng.
Mặt đất đang run lên nhè nhẹ, dù cho không nhiều nhưng sự chuyển động của sỏi đá trên dốc cũng đủ để em biết nó đang trở nên mạnh hơn. Nếu như em tính toán đúng và chuẩn xác thì khi viên đá lớn ở trên đỉnh đồi lăn về phía này và đè lên thanh sắt thì đòn bẩy sẽ giúp thanh sắt đẩy được cái thứ to ụ đang đè trên người cậu nhóc đi.
Wooyoung nhầm đếm trong miệng. 5, em nhìn cậu bé với vẻ sợ hãi trên mặt. 4, em nhìn viên đá từ trên vách núi run rẩy và chuẩn bị lăn xuống. 3-
"Wooyoung? Wooyoung đúng không?" Em nghe ai đó gọi từ phía xa, "Có dư chấn! Quay lại nơi trú ẩn đi!"
Wooyoung bị sao lãng bởi Yeosang ở phía xa. Lúc em quay lại thì viên đá to đã trên đường lăn xuống. Và theo đúng như kế hoạch, một đòn bẩy đã giúp viên đá đè trên người cậu bé văng ra ngoài, dừng một chút ở phía rìa rồi lại lại lăn xuống tầng thấp hơn.
"Wooyoung, mày làm cái gì ở đó thế?" Giọng Yeosang run rẩy thấy rõ. Có lẽ cậu chàng đang quýnh lên.
Em vội vã chạy vào trong, lay nhẹ người cậu bé, "Em đứng dậy được chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
sanwoo ☂︎ nguyện tay phải nghiêm chào tổ quốc, tay trái nắm lấy tay người
FanfictionHắn yêu em, nhưng cũng yêu cả bộ đồ lính mà hắn cho là bận rất thoải mái, yêu cả những đồng chí và nhiệm vụ mà họ phải làm. Còn em thì yêu hắn, yêu cả những gì hắn yêu. © _fxrnwooh @ wattpad