1-TC: Lòng thành (121045)

523 68 2
                                    

Em giật mình tỉnh lại, khi ánh bình minh lặng lẽ tới bên giường sau giấc chiêm bao đầy tuyệt vọng. Một giấc chiêm bao nơi Ray đánh mất người thương cứ lặp đi lặp lại mỗi đêm, tưởng chừng lấy đi mạng em trong bóng tối.

Mím chặt đôi môi như muốn xé toạc, Ray nhắm mắt. "Nếu phải sống hết đời với tâm tưởng ấy, thà hãy chết đi." Ai quan tâm chứ? Em nghĩ không có một ai. Nhưng lúc Ray siết tay, em mới nhận ra Norman đã nắm lấy thật chặt. Tựa rất lâu đã nâng đỡ niềm đau của em vào sáng sớm.

Ấm áp quá - Ray nhìn cậu - Một đôi mắt đen rực sáng mà trống rỗng. Ở trong đó, Norman mãi mãi là một mùa hạ đẹp nhất. Ray ngồi dậy, nâng và hôn mu bàn tay cái hôn khắc khổ, chân thành. Rồi rời đi như không thể ngồi lâu hơn.

Trở về với nệm mình, em ôm cuốn sách của cậu. Lạnh lẽo với nỗi cô đơn tột cùng. Tiếng chuông ngân vang, dội vào tai em. Thật may mắn vì đã kịp lúc. Bởi mọi người sẽ thức dậy, sớm thôi.

"Dậy đi nào. Không là trễ bữa sáng đó."

Emma nói lớn, nụ cười rạng rỡ lấp đầy căn phòng. Cô vén chăn vồn vã chỉnh trang đồ, tựa ngày thường giúp các em nhỏ xỏ giày, cài áo. Cũng như một người bạn dễ mến đùa giỡn ầm ĩ với hai đứa Thoma, Lannion.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, cậu lẫn em tự giác đến phòng bếp mang đồ ăn sáng đến.

"Buổi sáng, Norman, Ray."

"Chào buổi sáng, Emma. Năng động quá nhỉ?"

"Chào buổi sáng, Emma."

Ray đáp, với việc chào hỏi rất nhiệt tình trả lời. Một buổi sáng coi như tuyệt vời ở Grace Field. Hiện tại, tất cả mọi người đang cũng nhau chắp tay nguyện cầu, cảm ơn về những điều tốt đẹp được ban tặng. Họ vui vẻ trò chuyện, ăn cơm. Còn mama ở cạnh Conny, dịu dàng xúc từng thìa cho bé.

"Con cứ như trẻ con ấy."

"Nhưng hôm nay con được phép chứ ạ?"

"Tất nhiên rồi." Isabella cười, cẩn thận rút khăn lau vệt bẩn trên má Conny.

Theo thường lệ, mọi đứa trẻ sẽ làm bài kiểm tra đánh giá năng lực. Ánh đèn trong phòng chợt tắt, giọng nói máy móc vang lời thông báo thời gian. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Vì nó là hoạt động quen thuộc ngay với cả đứa nhỏ nhất.

"Tớ làm được một nửa."

"Ể, kinh vậy."

Trong khi chờ kết quả, chúng chỉ biết nói lời an ủi bản thân. Ray chẳng tham gia. Em chống cằm nơi bàn gỗ trầm ngâm, nhận thức rõ ràng hướng về Norman. Và đáy lòng đong đầy sự mơn man chưa vỡ hết. Mama sau lúc nhận giấy báo, nhìn vào những ô đầu tiên nói:

[Norman x Ray] Thương lấy vẻ vô thườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ