Và không gian gần như quá lứa cho khoảnh khắc phải run sợ.
Ray thẫn thờ. Có lẽ bất cứ ai, dù thần kinh hay dày dạn trong hoàn cảnh troé ngoe hiện tại đứng yên, chứng kiến, cảm nhận đều nghĩ sao con người kia lấy đâu can đảm, từ tốn đến thật tình. Rằng khi âm vang du dương, quả quyết của giọng nói không chút hãi hùng bổng dội tới trái tim em hoặc kẻ nào khác, Ray coi như đã chết theo phương cách đầy phi thường. Không lời xuôi tai em, không tiếng thuyết phục máu xương này, tất cả vỏn vẹn là sự vô nghĩa nên em giấu mình nơi đại dương kia trước khi bản thân bị phơi bày trần trụi. Không phải độ cao mà chúng ta nhảy qua được. Sister chẳng hề lừa dối. Bọn quỷ chưa bao giờ xem thường chúng ta. Với vực đá đó, không cần an ninh gì hết. Ngu xuẩn không, đã hỏi cơ may bao lần? Nhưng lại lặng câm, nhưng yên bình biết mấy, niềm hy vọng tràn trề Norman cố gắng mang tặng, nhưng... Vẫn có đường ra. Chờ những sóng lượn nét bút chuẩn bị ngấp nghé, mới thấu mâu thuẫn vẫn đảo điên hoành hành nhiều vậy. Gì nữa? Gì nữa? Thế nên tớ đã thử tới tận cùng bức tường.
Còn điều cha điều mẹ, còn bất thường? Lần đầu tiên, Ray không bận suy nghĩ vơ vẩn, kể từ thời khắc cậu ở đây, bàn tay trắng ngần đưa nhịp nhàng muôn phần, em bỗng ngưng hẳn, lắng nghe đôi câu ân cần trầm lắng, những trong trẻo Ray chẳng dám tin là tận cùng, thấm nhập vào mơn man, chiều chuộng cái linh hồn thối ruỗng, tan hoang muộn màng. Lần đầu tiên, run rẩy trở thành hành động em khinh bỉ, căm ghét nhất, vì người tiêu hao tâm huyết trao Ray sức mạnh, em cần tận tuỵ trung thành thôi. Tình yêu em đơn giản mênh mang thế, cũng ẩn chứa hẹp hòi kín kẽ khó lường. Ray hiểu hết thảy ngay phút giây Norman sẵn sàng chấp nhận tin tưởng em. Lành lạnh, bao dung. Lòng cậu vốn tựa gió trời. Ừ nếu như em tưởng tượng thì quả thực may mắn. Dường như Ray đã đặt cược quá trớn vô số phận. Nếu em bình tĩnh được giống bề ngoài hết mực say sưa diễn. Nghiệt ngã ư? Phil ngây thơ mở cửa phòng đồng thời xé toạc vở kịch Ray dày công gây dựng. Anh sẽ xuống ngay nhé. Đợi, đợi chút đã.
Xa. Cứ như lánh khỏi nhân gian cô lậu. Chưa thời giờ nào, cậu cách Ray một khoảng rộng bao la đến thế. Sở dĩ em hoàn toàn vượt được ngàn hải lý tri thức, tìm thứ ngỡ như cổ tích, thần thoại bởi xúc cảm ngô nghê vẹn nguyên. Song em sợ tột cùng, sợ không thể do nguyên do ấy kiếm ra Norman, kiếm ra một thân xác lạnh lùng, một gương mặt trơ trọi, một chuyện tử sinh lẻ loi. Ray khẩn hoảng, xông xáo nắm lấy áo bên hai cánh, em ngỡ ngàng khi đầu tim mình nhói ran. Vậy là cậu tính quay lại từ đầu ư? Chẳng phải chính cậu bảo, chúng ta sẽ cùng sống... Chẳng lẽ... Xin lỗi, Ray. Tớ không được phép mắc sai lầm. Tớ nhất định không để ai chết. Chẳng phải. Cậu đã lầm lỗi, Norman ơi. Cậu đã chẳng yêu lấy chính mình, như em. Em đi, thật sớm, nhanh chóng. Đột nhiên, Ray mất kiểm soát, muốn phản bác Norman, giữ chặt cậu, ngỏ lời cậu đừng đi khi ám ảnh bóng lưng đối diện ngợt ngạt, em thấy bản thân suy suyển, rối loạn. Cơ mà, em lỡ làng hoảng hốt vì sơ sẩy chẳng thể đứng vững, em yếu đuối, bất lực và mọi điều rối tung lên. Phần còn lại nhờ các cậu. Norman... Là lúc trìu mến gần kề đột ngột. Mái tóc mềm mại tung bay, dính dấp trên má, trên tai em thơm mùi hương cậu lưu luyến. Ấm áp lắm.
Những giọt nước tròn đẫy hãy yên ả nằm lên vai Norman. Ray chợt hay rất nhiều trải nghiệm ban sơ em dành dụm chắt chiu cho người đặc biệt trong tâm hồn. Từng, đương nâng niu, mủ mỉ ra sao. Bàn tay cậu cà da dẻ muốn nứt vụn, bỏng, rát lắm, xoáy em mỗi đợt rợn rùng. Em khổ đau khắc em vẫn còn máu. Cảm ơn các cậu. Nhờ các cậu mà tớ có một cuộc đời thật đẹp. Vui lắm. Thoả mãn lắm. Hạnh phúc lắm. Chết tiệt. Dối lừa. Giờ thì... Bước chân Norman cứ dần dần giãn ra, sải đều, to hơn, cái bóng người khổng lồ, cho đến chặp buồn rười rượi cho vọng lại vào màng. Đầu Ray cúi gằm xuống mãi mãi, vĩnh cửu, sắp gục cả mình cả quyết định. Cậu là kẻ nói dối lớn lao, cao quý. Cậu chắc mẩm cam chịu hi sinh vì một người như cô ấy, vì mọi người quan trọng đối với một người.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Norman x Ray] Thương lấy vẻ vô thường
FanfictionSummary: Người ấy - Một bàn tay dịu dàng. Người ấy - Một nụ cười ấm áp hoà tan cái lạnh đêm đông. Người ấy - Vô tình tham lam giấu đi bầu trời của em, giấu lẫn tình em nơi đáy mắt xanh biếc. Là tất cả của em. Người ấy là Norman. Là Norman - Em khao...