8-YU: Dịu êm (031145)

164 20 1
                                    

Chẳng gì cả. Tốt. Hẳn đó cũng là tiếng lòng Ray, trước kia lẫn hiện tại, chưa bao giờ nó đặc biệt trong em. Quỷ tha ma bắt mày. Lần này, lặng thầm báo với Ray thế, sự tự tin vỡ nát, em đã chả thể nghe thấy chi nữa. Norman, bị chuyển đi. Cạn kiệt. Mênh mông và bao la. Ngoài ra, tan tơi hoá mảnh vụn, bể xanh vân trắng một thời phút chốc tối sầm trước mặt, u tù cuồng điên sụp xuống đay nghiến thân thể, máu thịt vốn bầy nhầy nay nhuyễn càng thêm nhuyễn, đem lớp vữa sơ nhào nặn thành Ray - Đứng tựa trời trồng. Đúng, đã xác định là ngày mai. Mí em giật liên hồi, mồm miệng cứng đờ, tự dưng khô héo tróc da, cảm tưởng đất lộn hư không, chếch choáng sắp ngã. Mặt Ray tái ngắt, cồn cào ăn mòn suy nghĩ đang chạy, mồ hôi tuôn lành lạnh, em ngăn suy sụp trào dâng. Nhưng Norman, cô ấy. Ray nhìn Emma đau đớn, thẫn thờ. Mẹ bẻ rất gọn, đừng lo. Chỉ mất vài tháng hồi phục hoàn toàn. Vết thương sẽ lành không để sẹo đâu.

Cơn tức giận bộc phát, xào xạc nhè nhẹ mướt tai em ru, tim se trông cậu đối diện bản thân, thênh thang hàng ngàn bất lực.
Cậu coi mẹ lặng tờ hát, lơ đãng bỗng qua, tuyệt vọng thoáng lướt, nuốt ực ngụm đằng đặc ở cổ, dường như bất ngờ thật lâu.

"Lát đưa mẹ cái túi đấy nhé. Nào giờ về thôi."

Khu rừng heo hút kéo tình người tuột khỏi dây giữ. Vài bước cứ ngỡ nghìn dặm trùng khơi. Chân dợm in dấu bàng hoàng vô ngần, ngồi bên giếng ngợi suy muốn mở nắp lụi luôn cho xong, cho kẻ em gọi là mẹ ngỡ ngàng, cơ mà vì Norman, em gắng gượng kìm nén, ức chế trào dâng có lìa đời cũng tuyệt đối không từ bỏ mạng sống của cậu khiến Ray phát rồ giữa hằng sa số rắc rối đan xen. Chẳng ngoa khi nói em rối bời. Làm gì bây giờ? Đùa vừa. Chân Emma sẽ lành sớm, dây thừng làm thêm được, vụ trốn thoát vẫn diễn ra bằng cách nào đó song Norman, trước tiên là cậu ấy. Ray thà hi sinh em đổi lấy sinh mệnh cậu, tại sao chọn Norman, im ngay, nếu vậy thì còn chỗ cho Ray đứng đây ư? Ngu dốt. Làm ơn. Cách nao. Chỉ biết nghĩ ngợi.

"Mama đã rằng về đợt chuyển hàng kế. Lúc bà ta kêu tình thế thay đổi ý nhắc khéo đến Norman."

"Sister sáng cười đùa giặt giũ áo quần, giờ cũng..."

Em đứng dậy, nổi cáu đá văng xô nước sắt rỗng tuếch tựa trút định mệnh đảo điên.
Rập rờn lá lay lay thuận chiều tóc lay, mày cau, sâu đáy ngươi đen láy muôn buồn bã hoà thành vũng.

Lộp cộp đập thẳng màng nhĩ, không chói, mang đủ tai hoạ nện vô lòng Ray - Nhưng âm thanh dày xéo và giọng của "hình thù quỷ dị" bất tận. Nhanh chọn đi, Ray. Câm. Em phỉ nhổ con ác nhơn hoành hành. Dạy đời cái đồ khùng nhà bay, Ray hay vào thời khắc sinh tử, nhân loại mang cảm giác gì, sẽ hãi hùng đến mức nào, khao khát sống ra sao. Em để kệ Leaf, mải miết bận tâm về nó. Em hiểu chàng trai của em, thôi chết, bởi từng vẫy vùng cố sống, ước ao giống ai, hoá làm "chàng" để tầm vóc cao cả - "Chàng" - Lớn lao, vĩ đại. Don, giúp Norman trốn thoát, bằng bất cứ giá nào. Thốt nhiên, dễ dàng lắm ư? Ray lắc mạnh đầu, trái phải loạn trí, nghèn nghẹn cứ ứ đọng hoài tăng tắc. Chết tiệt. Chết tiệt. Em cắn răng mãi mỏi nhừ như muốn rơi, lẩy bẩy thân phân, cúi gằm. Thoáng, em ngưng trệ. Don, Gilda. Chuẩn bị.

Tiến về phía cầu thang, dứt khoát bỏ lại trăm yếu đuối không cần thiết chăm chăm mục đích cùng tận. Norman ơi, em hứa với danh dự, với sáu năm cậu là tất thảy, bình sinh quá khứ tương lai, có lẽ (Tớ sẽ có ở mai kìa?), cậu phải tồn tại. Chậm rãi. Sải nhanh. Ray mở cửa, cận kề giường, Emma chưa bao giờ tường tận em đến thế, họ chung chí hướng, mục tiêu, điểm cuối. Nhìn nhau sáng ngời quyết tâm. Chiến thắng, bắt buộc dẫn đầu trong ván cờ. Chúng ta sẽ giúp Norman trốn. Hơn bất kì kẻ nào, em yêu cậu vô cùng, thứ trìu mến ấy khắc sâu trên mọi vẻ nghiêm trọng, lo lắng, hành động ở em. Tặng em can đảm dạn dĩ tấn công.

[Norman x Ray] Thương lấy vẻ vô thườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ