"Thế nào, kịp chứ?"
"Không..."
Norman nói. Một cách cay đắng. Dường như vừa trải qua thứ gì đáng sợ khiến cậu nhắm chặt mắt. Cũng chẳng đủ can đảm đối diện với Ray. Và em, nhìn cậu. Nhìn cho cơn tê tái đang bủa vây, du di, đậu lên tay em siết lấy cán đèn.
Nhưng chỉ vậy thôi. Ray còn cách nào khác ngoài trơ ra dõi theo bóng lưng buồn bã ấy sao? Vì không có nên em mới chẳng thể ngăn sự thật của thế giới sẽ đến. Vì vậy Ray - Chính em từng nghĩ đến cái chết. Một cái chết mơ hồ, không rõ lặng lẽ tàn sát mọi người bởi không ai hiểu.
"Norman..." Tớ xin lỗi.
Một lần nữa. Đèn tắt. Sự tắt ngúm mang theo khởi đầu. Cái khởi đầu của những tâm tư non nớt giữa Ray, Norman, Emma. Có lẽ. Chẳng một ai ngủ. Có lẽ. Trong màn chăn lấp đầy hơi ấm bạc bẽo kia, em đang lắng nghe sợ hãi từ cậu, từ cô. Điều mà em cũng có, có rất nhiều nhưng không ai biết tới.
Sau đó, Ray không thấy Emma cười hết lòng nữa. Thế vào, Norman lại vui vẻ hơn hồi trước. Cả ba tách biệt hẳn với những đứa trẻ khác. Giữa họ như có một thế giới riêng. Còn Ray trong những phút giây chỉ vô tình nhận ra mình mỗi lúc đổi thay.
Em không còn ngồi dưới tán cây như hôm nào và Norman cũng chẳng trò chuyện với em nữa.
Cũng chẳng phải, Ray đứng bên bậu cửa sổ nghĩ. Một con người lý trí suốt ngày hão huyền. Em buông lơi câu chế giễu chính bản thân khi quan sát hành động của Norman, Emma. Họ, đang bảo nhau nghe những thứ em không biết. Họ, làm những điều em không thể thấy. Rồi Ray khó thở lắm, phổi tựa bị cái gì chặn ngang. Em quay đi, về đâu thì không rõ.
Kế hoạch trốn thoát khỏi đây, sắp diễn ra.
"Mama, con làm xong bữa tối rồi."
Ray lắc chuông thông báo. Đám trẻ con thấy vậy hào hứng ùa đầy ra ngoài. Sự xuất hiện của em phá tan không khí ngột ngạt trong cuộc trò chuyện mới đây giữa Emma và Isabella, cũng giải quyết cho niềm căng thẳng tột cùng của cậu đứng sau bức tường.
"Vậy sao, cảm ơn con."
Isabella cười. Ray lắc đầu, khẽ liếc về phía Norman đang đợi chờ mới thoả lòng xuống lầu. Từng bước em đi, nhẹ nhàng vang vọng vào trái tim nhoi nhói. Công việc người bảo vệ hoá lại vất vả vậy.
Nhưng bởi người đó là Norman, em muốn cố gắng.
Ấy thế, buổi sáng hôm ấy, lúc Ray vào kho kiếm tìm khăn trải bàn phát hiện nó không cánh mà bay. Em suy tính kỹ càng, cuối cùng khoanh vùng khả năng xảy ra. Là một khả năng duy nhất theo phán đoán của em. Và nó khiến cả người Ray run khắp mãnh liệt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Norman x Ray] Thương lấy vẻ vô thường
FanfictionSummary: Người ấy - Một bàn tay dịu dàng. Người ấy - Một nụ cười ấm áp hoà tan cái lạnh đêm đông. Người ấy - Vô tình tham lam giấu đi bầu trời của em, giấu lẫn tình em nơi đáy mắt xanh biếc. Là tất cả của em. Người ấy là Norman. Là Norman - Em khao...