[ Teddy x Effort ] Không quen? - 2

108 7 6
                                    

3.


"Em muốn ăn vị nào?" Jinseong hỏi, giữ lấy cánh cửa.

Sangho nhìn anh: "Cái gì đơn giản thôi."

Sangho thích các loại sốt đỏ, Jinseong nghĩ sốt cà chua cho bữa chiều sẽ làm cậu hài lòng.

"Anh xuống trước đi, lát em sẽ đóng cửa." Sangho không quay đầu lại, tiếp tục nhìn trời.

Giọng cậu tương đối trầm, tạo cảm giác nghiêm túc, cũng vì thế mà thường bị đánh giá là không hợp với khuôn mặt bầu bầu như búng ra sữa. Có lẽ chỉ Jinseong mới biết, ẩn dưới bề ngoài tĩnh lặng là một tâm hồn nghịch ngợm, sẽ hét lên khi chơi tàu lượn, sẽ ôm lấy Jinseong khi anh thấy buồn.

Chỉ có Jinseong mới biết Sangho của anh nghĩ đến anh khi nào.

Jinseong đột ngột mở toang cửa, lao về phía Sangho, ôm chặt lấy cậu. Sangho không bất ngờ, gần như đoán được anh sẽ làm vậy, bình tĩnh ôm lấy tấm lưng anh.

Anh hôm lên má cậu: "Chuẩn bị vào lớp thôi."

Sangho không trả lời, vùi mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt hơn.


Gumayusi22: Jinseong huyng đã biến mất

Cuzzzz: Jinseong? Anh đã đi đâu?

Teddy Park: Điện thoại anh bị sập nguồn, sạc ở lớp học nấu ăn nên phải đi tận về đó mới sạc được.

Teddy Park: Anh không biết Lee Sangho

Teddy Park: Sao vậy?


Mặc kệ Kim Kanghee vẫn đang nỗ lực gõ gõ, Park Jinseong cất điện thoại đi. Giáo viên đang dọn phòng học, anh không muốn làm cô bực bội vì mình chỉ cầm điện thoại suốt.

Món cơm tưởng đơn giản nhưng không hề dễ, tuy nhiên lại không yêu cầu kỹ thuật cao, nếu không học sinh cấp 3 sẽ không làm được. Chỉ cần chú ý canh chừng cho các nguyên liệu chín là được, nhưng phần này cũng làm khó rất nhiều người.

Tất cả người trong nhóm của Park Jinseong đều là động vật thích ăn thịt, vì vậy anh phải lấy gấp đôi số thịt các nhóm khác cần. Park Jinseong đi qua chảo rán, trộm thêm 1 miếng thịt nữa.

"Tại sao lại học nấu ăn vào giờ này? Ngửi mùi thôi đã muốn ăn ngay rồi." Một cô gái nói khi chiên thịt, nỗi đau của cô ở đây cũng là nỗi đau của nhiều người khác.

Park Jinseong cho tương cà vào nồi, không nói gì.

Kim Kanghee đưa Moon Uchan đến tìm Park Jinseong với mục đích kiếm ăn. Chỉ điều này mới là động lực giúp họ băng qua một hành lang thật dài để gặp nhau. Gần lớp nấu ăn, mùi cơm chín làm họ hoa mắt. Không phải tự nhiên giáo viên lớp nấu ăn lại được yêu quý như vậy.

Những người đang đi ra khỏi lớp đều nhận ra hai người: "Tìm Park Jinseong?"

"Đúng thế. Anh ấy còn ở đây không?"

"Cậu ấy đã về rồi, Tôi vừa rời khỏi lớp đó xong." Một người bạn học lớp nấu ăn nào đó tay cầm hai bát cơm liền chạy đi.

Ở đây có vài thứ bé xíu xiuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ