Chương 14

78 8 0
                                    

Lý Tinh Dương bị Nam Tân nhìn chòng chọc, đến mức cả người cũng phát run. Nghe cái giọng cường điệu như hỏi cung đó, không khỏi nghĩ thầm đúng là bảo bối của Cảnh Giới có khác. Tần Liệt không yên lòng nên gọi bắt gã chạy qua ngó chừng xem sao, cuối cùng lại thành ra mọi tội lỗi đổ hết lên đầu gã, khiến gã chẳng biết phải làm sao.

Dì Hoa cũng vừa hay vội vội vàng vàng chạy tới nơi, che dù cho Nam Tân. Vừa thấy Lý Tinh Dương, bà chỉ đành thở dài, biết là không thể nói dối thêm được nữa. Nam Tân luôn đặc biệt nhạy cảm với tất cả mọi chuyện có liên quan đến Cảnh Giới, đáng lẽ ra Tần Liệt không nên làm điều thừa thãi mới phải.

Lại nói về phía Tần Liệt thì người như dì Hoa dẫu gì cũng chỉ là một bảo mẫu mà thôi, chẳng thể khiến người ta yên tâm cho được. Sau khi nghe tin có trận sạt lở trên núi bởi mưa to, anh liền vội vã gọi Lý Tinh Dương bắt gã qua ngó chừng Nam Tân. Không phải là anh lo cho Nam Tân hay gì, mà sợ rằng nhỡ may có mệnh hệ gì, tính toán đến trường hợp xấu nhất, nếu xảy ra thì sẽ lập tức đưa người kia qua ngay.

Lý Tinh Dương vẫn còn đang quanh co giải thích, "Nghe nói hôm qua cậu không khỏe lắm, Cảnh Giới không yên lòng nên mới bảo tôi thuận đường ghé qua xem một chút..."

Thế nhưng Nam Tân dường như chẳng để những lời gã nói lọt vào tai, ngay lập tức rút điện thoại ra gọi cho Cảnh Giới.

Dì Hoa trước đó đã gọi ba cuộc mà không ai nhận. Lần này thì đến cả tiếng 'tút...tút...' Nam Tân cũng không nghe thấy. Cậu nghiêng đầu nhìn bà. Nói là nhìn, nhưng ánh mắt đó sắc như dao khiến người ta khiếp đảm. Dì Hoa cũng không ngờ cậu lại phản ứng nhanh thế, liền nói nốt lời Lý Tinh Dương bỏ dở, "Cậu ấy lên núi gặp đại sư, trên đường gặp mưa to..."

Lý Tinh Dương ở bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy, đúng vậy. Cậu ta chưa về ngay được, nên bảo tôi qua xem chút."

Thế nhưng những gì Nam Tân thấy rõ nhất là một thoáng hoảng hốt lướt qua trên mặt dì Hoa. Cuộc gọi không ai bắt máy. Cậu chẳng đợi thêm, chẳng nói lời nào dư thừa liền vội vàng cúp máy rồi mở cửa xe ghế sau ngồi vào, khóa trái cửa nhốt dì Hoa bên ngoài.

Dì Hoa biết rõ tính cậu, cậu cũng hiểu rõ bà. Vào lúc này, để bà đi theo cậu chẳng qua là hàng rào an toàn cuối cùng mà hắn dựng nên cho cậu mà thôi.

Lý Tinh Dương còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm giác được thứ gì đó lạnh lẽo, bén nhọn kề cổ mình. Người bình thường có lẽ vẫn sẽ còn đang mơ hồ chưa nhận ra bản thân đang trong tình huống nguy kịch đâu. Nhưng gã đã lập tức giơ tay đầu hàng, không dám nhúc nhích gì thêm.

"Tôi muốn gặp anh ấy." Nam Tân ở phía sau trầm giọng, "Lái xe đi, nhanh lên."

Lý Tinh Dương chỉ là một thương nhân mà thôi, bị uy hiếp như thế cũng chẳng làm gì hơn được ngoài khởi động xe. Chỉ là gã có chút ngờ vực, động cơ nào khiến Nam Tân làm như thế này? Chỉ vì không gọi được cho Cảnh Giới? Đến đám bọn họ còn chưa xác nhận được an nguy của hắn nữa kìa.

Dĩ nhiên là gã không cách nào hiểu được. Gã chỉ là thương nhân, quyết định gì cũng đều dựa vào tình hình trước mắt mới đưa ra, đánh giá rủi ro quan trọng hơn. Nhưng Nam Tân là người yêu của Cảnh Giới, cho dù chỉ là một khả năng rất nhỏ thôi, cậu cũng không thể chấp nhận được.

không buông bỏ được ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ