Chương 17

74 10 0
                                    

Cảnh Giới cho rằng mình có thể gạt được Nam Tân, xưa nay hắn vẫn luôn cho rằng người này chỉ giống như một đứa trẻ ngây thơ, muốn gạt là có thể gạt. 

Chưa cần nhắc đến tuổi tác, chỉ riêng việc Nam Tân lớn lên ở trại trẻ mồ côi, tuổi thơ của cậu vốn dữ dội và chẳng dễ dàng gì, hiển nhiên là nhạy cảm hơn những người tầm tuổi này nhiều. Mấy ngày qua, đến cả dì Hoa cũng bắt đầu hơi lo lắng cho Cảnh Giới. Thế mà Nam Tân sáng trưa chiều tối đề kè kè ở bên cạnh hắn lại chẳng mảy may nghi ngờ hay hoảng hốt gì. 

Cậu cứ im lặng và ngoan ngoãn tự nhốt mình trong tầm mắt của hắn, để cho hắn nhìn, nhìn nữa, nhìn mãi.

Nhưng cùng lúc đó, nhất cử nhất động của Cảnh Giới  cũng đều không thoát khỏi tầm mắt cậu.

Dì Hoa đưa cơm tới, không còn nói đến chuyện muốn thay Cảnh Giới làm chuyện này chuyện kia nữa. Chỉ là tranh thủ khi hắn ăn cơm thì giúp quét dọn phòng bệnh một lượt, đun một phích nước nóng, rồi chờ hai người kia ăn xong lại đem đồ về. 

Sau khi dì Hoa đi rồi, như thường lệ lại là Cảnh Giới phục vụ Nam Tân rửa mặt, thay đồ ngủ sạch sẽ, thơm tho rồi nhét vào chăn ấm đệm êm. Nam Tân bảo rằng muốn đọc sách, hắn sẽ lo cậu mệt mỏi, lại ngồi đọc cho cậu nghe. Y tá mỗi lần ghé qua kiểm tra, thấy hai người họ như thế, đều sẽ mỉm cười. Nói chung tình cảm yêu đương thắm thiết như vậy cũng hiếm thấy, cứ như là trong phim điện ảnh vậy, khiến người ta đặc biệt ngưỡng mộ. Lịch sử dùng thuốc của Nam Tân được ghi chép đầy đủ trong bệnh án, bọn họ nói chuyện với nhau cũng cảm thấy không biết làm sao mà Nam Tân lại có thể bệnh như vậy được. Vậy nên bác sĩ hay y tá vẫn luôn đặc biệt cẩn thận, ôn hòa với cậu hơn bình thường một chút. 

Tất nhiên là cũng có thể bởi vì mỗi lần dì Hoa tới đây đều mang rất nhiều hoa quả ngon ngọt, bảo rằng Nam Tân ăn không hết được nên chia cho các y tá mỗi người một ít. Thật ra thì hiện tại Nam Tân đâu có ăn hoa quả gì được, mà Cảnh Giới thì vốn cũng không thích ăn. 

Đến giờ là Nam Tân sẽ đi ngủ, không ngủ được cũng sẽ nhắm hai mắt, không quấy gì.

Đêm, Cảnh Giới nghe tiếng hít thở đều đặn thư thả của người kia một hồi lâu, cảm thấy cậu đã ngủ rồi nên mới mò đi lấy thuốc và nước để uống. Vừa mới nuốt được viên thuốc xuống, đã thấy Nam Tân mở to mắt nhìn hắn, "Anh ăn gì đó?"

Lần đầu tiên Cảnh Giới thấy mình hoảng đến mức không dám nhúc nhích.

Kể cả khi Nam Tân vén chăn lên, xuống giường đi tới trước mặt hắn, hắn cũng không phản ứng gì, chỉ có thể mặc cho cậu lấy thuốc từ trên người mình ra xem. Trong bóng tối, cậu săm soi lọ thuốc trong tay. Nếu là người khác thì hẳn là không nhận ra đâu, nhưng Nam Tân thì khác. Cậu quá quen thuốc với lọ thuốc kiểu này rồi. 

"Anh..." Cảnh Giới tính giải thích gì đó, nhưng vừa nhìn Nam Tân thì lại chẳng biết phải nói thành lời thế nào. Cứ ngập ngừng một lúc, cuối cùng hốc mắt đỏ hồng lên, giọng cũng nghèn nghẹn hỏi Nam Tân, "Sao em lại khóc rồi?"

Nam Tân cầm lọ thuốc, khóc trong câm lặng. Cảnh Giới  nhìn thấy thật sự không nỡ, chỉ có thể giúp cậu lau nước mắt, nhưng bị cậu túm lấy tay, "Từ bao giờ?" Rồi lại bảo, "Anh đừng nói dối em."

không buông bỏ được ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ