Chương 3

131 12 0
                                    

Hôm nay cũng lại giống như mọi hôm khác, thức ăn đầy cả một bàn. Nam Tân nhìn xong chỉ biết than thở "Dì Hoa, thế này lãng phí quá."

"Dù sao cũng không hụt mất bao đồng, lo cái gì chứ." So với làm một người giúp việc, dì Hoa lại càng giống như trưởng bối hơn. Lúc ăn cơm cũng ngồi ăn với hai người họ, có thể cùng cười đùa, khi tức giận cũng có thể mắng người, không phải khúm núm e sợ gì hết. "Cậu ăn thêm một chút, còn hơn là để bị đói."

Cảnh Giới cũng hùa theo: "Dì Hoa nói phải đó."

Nam Tân bối rối nhấc đũa lên, ăn một chút. Lúc ăn canh, không cẩn thận còn làm nước canh dính lên ống tay áo.

Cảnh Giới liếc mắt thấy thế bảo: "Không cần phải vội."

"Không." Vẻ mặt Nam Tân giống như là không thể nào chịu nổi — trong khi đó, Cảnh Giới trông vẫn hết sức bình thường. Nhưng chỉ quay vài giây, mặt hắn liền sa sầm. Từ đầu tới cuối hắn vẫn im lặng không nói gì. Chờ Nam Tân thay quần áo xong rồi đi xuống lầu, hắn mới thản nhiên cầm bát canh trước mặt cậu lên, sau đó uống một hơi hết sạch.

Lúc Cảnh Giới uống bát canh hộ mình, Nam Tân theo bản năng nhìn sang dì Hoa. Dì Hoa cũng im lặng. Uống hết bát canh xong, Cảnh Giới đặt cái bát không về lại chỗ cũ "Nếu em không muốn ăn thì đừng ăn."

Cậu chỉ biết ngây ra "Ồ" lền một tiếng, sau đó quả thật không cầm đũa lên nữa. Dì Hoa thầm thở dài thượt trong lòng.

Dì Hoa quản lý Nam Tân rất nghiêm khắc. Tuy là gương mặt dì hiền lành vậy thôi chứ thủ đoạn thì 'tàn nhẫn' lắm. Nam Tân chẳng bao giờ dám trái lời. Ngược lại, Cảnh Giới trông lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị nhưng thật ra lại luôn cưng chiều cậu đến vô pháp vô thiên, bình thường còn chưa kịp làm gì, hắn đã tự nhượng bộ trước rồi. Nếu như Nam Tân còn nhõng nhẽo đòi hỏi hơn nữa, hắn vẫn có thể thật sự hết lần này tới lần khác nhường nhịn thêm một chút nữa, cứ như là không hề có cực hạn vậy. Một chút xíu khôn ngoan và kiên quyết thường ngày cũng không thấy bóng dáng đâu hết. Mỗi lần dì Hoa thành công uốn nắn Nam Tân xong, cuối cùng đều sẽ lại bị Cảnh Giới phá cho tan tành hết. Chính hắn lại luôn cảm thấy Nam Tân đã rất tốt rồi. Cũng may là hắn bận rộn, không phải lúc nào cũng có mặt ở nhà. Có lẽ cũng bởi vì thế nên Nam Tân cũng không có thói quen đối đầu, đem Cảnh Giới ra làm bia chắn với dì Hoa.

Chuỗi thức ăn trong nhà này có vẻ rất rõ ràng. Dì Hoa nghe lời Cảnh Giới, Nam Tân nghe lời dì Hoa, nhưng Cảnh Giới lại nghe Nam Tân. Một vòng tuần hoàn khép kín, đúng là một hệ sinh thái khép kín hoàn hảo. Có lẽ cũng chỉ có Cảnh Giới cho rằng vị trí đứng đầu chuỗi thức ăn của mình rất vững chắc không thể bị lung lay mà thôi.

Bữa cơm hôm nay chẳng có ai ăn được ngon miệng. Một bàn đầy thức ăn được chế biến tỉ mỉ, cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị đem ra làm thức ăn cho chó mèo hoang ngoài kia.

Lúc dì Hoa dọn dẹp bàn ăn, Cảnh Giới bảo "Ngày mai để anh dẫn em đi chơi giải khuây."

"Đi đâu? Em không muốn ra ngoài." Nam Tân chẳng có vẻ gì là hào hứng, tiện tay giúp dì Hoa dọn đồ trên bàn, "Không phải ngày mai anh còn phải đi làm à?"

không buông bỏ được ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ