Chương 5

81 10 0
                                    

Nam Tân không muốn Cảnh Giới ở nhà thêm nữa. Hắn cũng sợ giữa hai người lại nảy sinh mâu thuẫn dữ dội hơn, rồi lại cãi nhau chuyện không đâu, vậy là cũng chiều theo ý cậu mà rời nha. Trước khi đi còn dặn dò dì Hoa chăm sóc cho cậu thật cẩn thận. Thật ra trong lòng Cảnh Giới đầy ưu phiền, vốn chẳng có tâm trí đâu mà đến công ty làm việc, bèn lái xe thẳng tới chỗ Lý Tinh Dương.

Lý Tinh Dương rót cho hắn một chén trà. Hơi nóng bốc lên thành một làn khói mảnh lượn lờ, tựa như nước chảy mây trôi, quả nhiên là phong thái của tay chơi trà cụ thứ thiệt. Tần Liệt ngồi bên cạnh, hỏi hắn, "Sao rồi, còn muốn liên lạc với Hà Giản bên đó không?"

Cảnh Giới không lên tiếng, giương mắt nhìn Tần Liệt không chớp một hồi, khiến anh cũng thấy sốt hết cả ruột. "Dù gì cũng phải nghĩ cách cho người kia nhà cậu đi chứ. Ôi, thế còn vị bác sĩ trước đó thì sao, sao không đi gặp nữa? Tôi nhớ là một cô gái nhỏ cũng xinh đẹp, hơn nữa còn là học trò cưng của của ông Phương mà nhỉ?" Ông Phương vốn là bác sĩ phụ trách ban đầu của Nam Tân. Sau đó ông về hưu nên tiến cử Chung Đồng Văn. Thật ra thì khi ấy Chung Đồng Văn đã tốt nghiệp ra trường được mấy năm, tuổi tác cũng đã ngoài hai mươi lâu rồi. Thế nhưng ở chỗ Tần Liệt, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp chưa lập gia đình, đều là "cô gái nhỏ" hết.

Cảnh Giới hừ lạnh một tiếng, "Trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, khám bệnh linh tinh."

Dựa vào cá tính của Cảnh Giới, thế này đã được xem là bộc lộ cảm xúc rõ ràng lắm rồi. Từ nhỏ hắn đã bị rèn giũa nghiêm khắc, bất kể là buồn hay vui đều không được để lộ ra ngoài. Sau này tuổi càng lớn, càng điềm tĩnh hơn, chỉ nhìn mặt thì không thể đoán nổi ý hắn. Người ngoài tiếp xúc với hắn chỉ cảm thấy người này tâm lặng như nước, không nộ tự uy. Chỉ có người thân cận mới biết tính cách của hắn cũng không phải kiểu người điềm đạm gì cho cam. Chỉ khác là người bình thường khi giận sẽ lớn tiếng hay động tay động chân. Còn hắn, dù giận cũng vẫn tĩnh lặng, đúng là chỉ có kẻ kiêu ngạo và tự chủ đến mức nhất định mới thế.

Tần Liệt nghe thế liền không nhắc thêm về vị bác sĩ kia nữa. Tự hiểu rằng, cô nàng chắc đã làm gì đắc tội Cảnh Giới rồi, vừa nhắc tới liền khó chịu.

"Thật ra thì, chắc cũng không nghiêm trọng đến vậy đâu chứ. Hôm qua tôi thấy Nam Tân trông vẫn khỏe mạnh bình thường mà." Lý Tinh Dương rót cho hai người, mỗi người một chung trà, rồi thở dài bảo, "Bệnh của cậu ấy... Vốn đã khó trị được tận gốc rồi, quan trọng là giúp cậu ấy vui vẻ thôi."

Cảnh Giới chìm trong im lặng trầm ngâm.

Lý Tinh Dương lại nói tiếp, "Hay cậu đưa cậu ấy tới đây thường xuyên chút đi. Cứ ở nhà mãi như thế, người bình thường còn thấy phiền chán chứ nói gì đến cậu ấy vốn đã... vốn trạng thái tinh thần đã không tốt lắm. Cậu ấy tốt nghiệp bao lâu rồi, sao không để cậu ấy đi làm? Gặp gỡ người này người kia cũng tốt. Cậu cũng bận rộn tối ngày, để cậu ấy thui thủi một mình ở nhà mãi không phải sẽ đâm ra suy nghĩ lung tung à?"

Cảnh Giới không nhịn được khoát tay, "Em ấy không thích gặp người ngoài, cũng không thích gặp mấy người các cậu. Mấy cậu không biết chứ em ấy ở cùng người lạ thì sẽ không thoại mái. Tôi không ở nhà thì có dì Hoa bầu bạn với em ấy. Em ấy thích ở nhà đọc sách, ở bên những người thân cận."

không buông bỏ được ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ