Chap 41

152 18 20
                                    

Thấy Lâm Huy ngồi trầm ngâm suy tư nảy giờ mà Khánh Vũ chẳng hiểu gì , gọi anh mà cũng không thấy anh trả lời . Xong tự nhiên lại thấy anh lấy điện thoại ra bấm bấm rồi gọi cho ai đó .
Lâm Huy phấn khởi chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy .
- Lâm Huy cậu gọi mình có gì không ?
Lâm Huy :
- Cậu đang ở đâu ?
Đầu dây bên kia :
- Mình đang đi dạo cùng Minh Minh ở Công Viên gần quán cậu .
Lâm Huy :
- Ừ vậy cậu đi chơi vui vẻ .
Nói xong Lâm Huy tắt máy , miệng nhếch môi cười .
- Thì ra là đi chung với Minh Minh .
Lâm Huy búng tay một cái làm cho Khánh Vũ cũng không hiểu anh đang nghĩ gì .
- Lâm Huy anh làm gì mà phấn khởi vậy ?
Lâm Huy đứng lên trả lời cậu .
-  Anh có chuyện gấp phải đi ... À anh nghĩ là em cũng nên đi chung thì chuyện mới thành công được .
Không đợi Khánh Vũ trả lời , Lâm Huy đã kéo cậu đứng lên cùng đi với mình .
- Chuyện gì mà anh gấp dữ vậy , nói em nghe được không ?
Lâm Huy :
- Trên đường đi anh sẽ nói .
Khánh Vũ thôi không hỏi nữa , cậu đồng ý theo Lâm Huy rời đi .
.....

Tại Công Viên :

- Tuấn Dũng bạn anh gọi à ?
Tuấn Dũng vừa cho điện thoại vào túi vừa trả lời Minh Minh .
- Là Lâm Huy gọi đến , cũng không có gì quan trọng .
Minh Minh :
- À thì ra là anh Lâm Huy , tôi thấy anh và anh ấy rất thân với nhau . Hai người chắc là bạn với nhau rất lâu rồi phải không ?
Tuấn Dũng gật đầu :
- Đúng vậy tụi anh chơi với nhau từ nhỏ , à ngoài Lâm Huy ra anh còn một người bạn tên là Ân Kì . Bộ ba tụi anh thân nhau như anh em một nhà vậy đó . Nhưng người bạn tên Ân Kì của anh mấy tháng trước đã cùng vợ sang nước ngoài sống rồi nên chỉ còn anh và Lâm Huy ở lại , cảm giác thấy thiếu thiếu gì đó . Minh Minh chắc em cũng không nhớ Ân Kì là ai phải không ?
Minh Minh :
- Anh nói đúng rồi đó .
Tuấn Dũng :
- Không sao .
Minh Minh :
- Đi với tôi nảy giờ có làm phiền thời gian của anh không ?
Tuấn Dũng nhìn cậu mỉm cười trả lời .
- Đương nhiên là không rồi , em đừng nghĩ như vậy , anh lúc nào cũng dành thời gian cho em hết mà .
Minh Minh :
- Tuấn Dũng anh thật tốt .
Tuấn Dũng :
- Trễ rồi để anh đưa em về .
Cậu "Dạ" với anh rồi cả hai cùng nhau đứng lên , nghe tiếng chuông điện thoại cậu lấy ra xem .
- Anh đợi tôi một chút , là Duy Minh gọi .
Tuấn Dũng :
- Em nghe máy đi .
Minh Minh bắt máy lên nghe .
- Alô em nghe !
Duy Minh :
- Em đang ở đâu ?
Minh Minh :
- Em đang đi dạo cùng .... a.....
Cậu đang nói nữa chừng , tự nhiên bị đẩy mạnh một cái làm cậu mất thăng bằng rồi va vào Tuấn Dũng . Chiếc điện thoại trên tay cũng lập tức không cánh mà bay theo tên cướp đã ra tay với cậu .
- Minh Minh em không sao chứ ?
Minh Minh lắp bắp :
- Điện thoại ....điện thoại của tôi ...
- Em ở yên đây , anh đi lấy điện thoại lại cho em .
Nói xong Tuấn Dũng nhanh chóng đuổi theo tên cướp , Minh Minh nói với theo .
- Đừng mà Tuấn Dũng , bỏ đi , chỉ là điện thoại thôi mà .
Không thấy anh dừng lại , Minh Minh cũng lo lắng chạy theo anh . Cậu cảm nhận được mình đang lo cho anh rất nhiều .
Một lúc sau Tuấn Dũng đã đuổi kịp nhưng tên cướp này cũng không vừa nha . Hắn cùng Tuấn Dũng đang so tài với nhau , không ai chịu thua ai . Chỉ là một cái điện thoại thôi mà cần chi hắn phải ra sức nhiều như vậy . Nhưng mà cũng lạ khi mà Tuấn Dũng ra quyền gì thì hắn cũng tránh né , còn nữa dường như hắn cũng không muốn tổn thương Tuấn Dũng . Hai người giống như là đang đùa giỡn với nhau , kiểu như mèo vờn chuột vậy đó .
Tuấn Dũng mất kiên nhẫn vừa đỡ tay hắn vừa nói .
- Đánh đủ chưa ? Mau đưa điện thoại lại cho tôi .
Hắn chẳng những không trả mà còn khiêu khích anh nữa chứ .
- Không thích trả thì sao ? Có bản lĩnh thì tự mình lấy lại cho tôi xem .

[PerthSaint]  Hạnh Phúc Của Anh !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ