Từ lúc Lisa tiếp nhận La thị, Lục Chitthip triệt để buông tay buông chân, mặc kệ con trai đối đầu với mọi thứ, chính mình kiên quyết không để ý tới. Ngoại trừ chơi với cháu trai cháu gái, thì sẽ nhào lên người giáo sư La, lôi kéo ông đi du sơn ngoạn thủy, gánh nặng tập đoàn đương nhiên cũng đè lên vai Lisa.
Hôm nay cuối tuần, anh khó có được lúc rảnh rỗi, dự tính ôm Chaeyoung ngủ đến không biết trời trăng đất dày. Nhưng mà nguyện vọng này, thật sự rất khó thực hiện.
Vừa mới sáu giờ rưỡi sáng, cửa phòng ngủ liền bị người bên ngoài đập mạnh không dứt, ngay sau đó chính là tiếng la hét non nớt: “Ba ba ma ma, mặt trời phơi tới mông rồi, mau rời giường đi!”
Cô khẽ nhíu mày, rút vào trong ngực Lisa tìm một vị trí thoải mái ngủ tiếp.
Bên ngoài tiếng kêu vẫn còn tiếp tục: “Ba ba ma ma! Ba ba ma ma! Mau rời giường!”
Bình thường tiểu Lusi mười giờ tối đi ngủ, năm giờ sáng đã dậy, buổi chiều con bé còn có thể ngủ thêm hai đến ba tiếng nữa.
Nhưng Chaeyoung không giống vậy, mười giờ tối dỗ con gái ngủ, trở lại phòng thì bị Lisa giày vò đến rạng sáng. Cô không có thói quen ngủ trưa, vậy nên có thể nghĩ thời gian ngủ buổi sáng của cô quan trọng đến mức nào.
Bên ngoài ồn ào, cô không khỏi đau đầu, nhẹ đẩy người bên cạnh: “Chắc là muốn ăn sáng rồi, anh ra xem con bé một chút đi.”
“Nó có dì Han chăm sóc rồi.” Lisa vòng tay ôm người vào trong ngực, hôn lên trán của cô, mí mắt cũng không muốn mở: “Buổi sáng tinh thần tốt, gọi một hồi nó sẽ yên tĩnh thôi.”
Nhưng mà bên ngoài cũng không như ý nguyện của anh, tiếng đập cửa vẫn truyền đến không ngừng nghỉ.
Lại nằm một hồi, anh bất đắc dĩ từ trên giường đứng lên, mang dép lê đi ra mở cửa.
Trước cửa là một tiểu công chúa đang mở to mắt hạnh nhìn về phía Lisa, rất nhanh liền nhếch miệng cười bổ nhào qua, ôm lấy chân của anh ngửa đầu nói: “Ba ba rời giường rồi!”
Dì Han ngượng ngùng nói: “Tiên sinh, tôi kéo không nổi con bé, nó nhất định phải đi tìm ngài cùng phu nhân. . .”
“Không có việc gì.” anh ôm con gái lên, nhìn dì Han nói: “Dì cứ đi làm việc của dì đi.”
Dì Han vâng một tiếng liền rời đi, tiểu Lusi bị anh ôm vào trong ngực, duỗi ngón tay nhỏ bóp bóp má ba ba, lại choàng tay ôm cổ, hôn một cái lên mặt anh.
Lisa mỉm cười nghiêng đầu: “Ba ba vẫn chưa có rửa mặt đâu.”
Đầu tiểu Lusi nhìn về phía trong phòng ngủ: “Con muốn ma ma.”
Anh ôm con đi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, thấp giọng nói: “Không thể nói chuyện lớn tiếng ồn ào đến ma ma ngủ, nghe chưa?”
Mắt tiểu Lusi mơ màng, nhưng vẫn gật đầu ngoan ngoãn.
Lisa đặt nó lên ghế sopha, đưa sách cùng đồ chơi cho nó: “Tự mình chơi nhé, ba ba tắm rửa xong sẽ chơi với con.”
Thấy ba ba đi vào phòng tắm, tiểu Lusi ghé vào trên ghế sa lon ra dáng lật sách, đương nhiên, sách bị nó cầm ngược nó vẫn chưa có phát hiện ra. Nó nằm sấp một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, từ từ quỳ gối lên chiếc sạp mềm mại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngoan, dỗ em [Lichaeng]
ComédieTác giả: Dạ Tử Tân Nguồn: _yinyanghouse Thể loại: Nữ truy, hào môn thế gia, 2s, hài hước.