Tiếng đánh nhau từ trong ngõ nhỏ phát ra khiến Himi có hơi khựng người. Mọi thứ cứ tự nhiên đập vào mắt khiến cô chỉ có thể bất đắc dĩ lùi lại. Dĩ nhiên là Himi cũng chẳng muốn dính dáng gì đến mấy cái vụ đâm thuê chém mướn này.
Himi mò tay vào trong túi lôi ra một chiếc điện thoại nhỏ, nhấn dãy số cực kì quen thuộc khi đã đến thế giới này, số của mấy chú cảnh sát.
"Ha ha... Mấy thằng ngu, bọn mày chỉ còn thế mà đòi thắng tao, mơ à."
Sanzu Haruchiyo cười lớn, hắn một tay nắm lấy tóc tên đang nằm trên đất, một tay còn lại đấm liên tục vào mặt tên đó.
Nhưng điều Sanzu Haruchiyo không ngờ đến chính là ngay vào thời khắc mất cảnh giác, một cây gậy bất thình lình đập thật mạnh vào đầu hắn.
Những tên còn lại nắm chặt lấy tứ chi của Sanzu Haruchiyo, một kẻ trong số đó cầm con dao trên tay nở nụ cười gằn tiến lại gần: "Không phải vừa nãy mày còn mạnh miệng lắm à, sao bây giờ không nói gì nữa." Gã bóp chặt gương mặt Sanzu: "Để xem, trên mặt mày có nhiều sẹo như này rồi thì thêm vài chữ cũng không sao đâu nhỉ... Chữ 'cẩu' thì thế nào?"
"Được đó."
"Làm đi, để mọi người còn biết được tên của hắn."
Mấy tên còn lại dần trở nên thích thú chế giễu Sanzu Haruchiyo.
Những tiếng cười nhạo đó còn chẳng thể làm ánh mắt hắn có chút lay chuyển. Sanzu hơi ngẩng đầu, nhổ một bãi nước bọt vào mặt gã ta: "Bọn mày thử xem."
"Thằng chó này."
Tên bị chọc tiết tức giận khôn cùng, gã đấm thẳng vào cái gương mặt kia, sau đó lại đưa con dao ngày một sát gần mặt hắn.
Khoan đã, từ khi nào mà mấy tên nhóc này đã tiến hoá đến mức nói chuyện y như mấy tên xã hội đen vậy, là cô đã đi chậm với thời đại sao?
Himi bắt đầu hối hận khi mình đã cố nán lại đây mà không rời đi ngay khi vừa mới báo cảnh sát. Bây giờ phải chứng kiến cái tượng máu me này đây, cảnh sát thì phải mất một lúc nữa mới có thể đến được. Nếu cô không giúp hắn thì sẽ phải hối hận đến cuối đời mà nếu giúp hắn thì có khi không toàn mạng mà trở về.
Con tim đã chiến thắng lí trí, cô hít sâu một hơi rồi nhìn lên bầu trời trong xanh như thể lời chào biệt cuối cùng.
Himi xông thẳng vào trong đó, cô kéo lấy cái tên đang cầm dao ra rồi đá thẳng vào hạ bộ của hắn. Vì run chân nên cô đã không kiềm được mà run chân liên tục đá vào chỗ đó khiến cho tên đó chỉ có thể tái mặt, tiếng kêu cũng vì thế trở nên nhỏ dần đến khi tắt hẳn.
Cơ thể căng cứng đến mức cực hạn, cô nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên đất kia: "Này cậu bạn, cậu không định làm gì đó sao?"
Còn trong mắt những tên kia, bây giờ bộ dạng của Himi tựa như một ác thần, đôi mắt đỏ rượu cười như không cười(?), đôi chân tàn nhẫn giẫm thẳng vào tên dưới đất như một con lợn nái khiến bọn họ không nhịn được ôm lấy thân dưới. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc đen rũ xuống che đi nửa gương mặt không rõ biểu cảm, đôi môi kiêu ngạo nhếch lên(?)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Làm Bạn Tốt Thật Khó
RandomTác giả: Thần Trọc Vạn Năng Văn án: Là một công dân ba tốt lương thiện, Shiota Himi vốn tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ bình thường như bao người khác. Nhưng không, một điều kì diệu đã xảy ra, cô xuyên không. Được rồi xuyên thì đã xuyên rồi, nhưng...