Chap 40 - Ngộ ra

556 44 9
                                    

Trình Dực Thần kéo chăn cho Thái Thiên Khánh, bật đèn ngủ rồi lẳng lặng bước ra ngoài ban công châm một điếu thuốc. Những làn khói vị đắng chát vờn vã trong màn đêm tịch mịch. Vốn là có người nhưng vẫn cảm thấy cô đơn.

Phản ứng vừa rồi của Thái Thiên Khánh là như thế nào? Là cố tình hay là thật sự cậu ta đã không còn nhớ gì cả. Nếu là thật sự không nhớ thì sao? Nếu là vậy... Liệu hắn có thể trả thù không? Hắn đã chịu nhiều thương tổn suốt bốn năm, kêu quên là quên sao?

Trong phòng vắng bỗng vang lên tiếng thút thít, một bóng người co rõ ôm lấy đầu mình, nước mắt tràn ra giàn giụa. Trình Dực Thần dập điếu thuốc, đi vào. Khuôn mặt nhỏ của người nọ đã bị nước mắt lấp đầy, vai không ngừng run rẩy.

Hắn bước đến lặng lẽ ôm lấy người nọ. Hắn phải làm sao đây? Phải làm sao mới đúng đây?

"Tiên sinh đầu tôi đau quá..." Thái Thiên Khánh uất ức ôm lấy vai Trình Dực Thần, vùi đầu vào một bên vai của hắn. Hắn cũng ôm lấy người nọ, vỗ về.

"Không sao, đừng sợ."

"Tôi sợ lắm... Người đó là ai vậy? Hức... Là ai vậy chứ?"

"Người nào?"

"Người cứ xuất hiện trong đầu của tôi, nhưng tôi không thấy mặt...hức hức... Đầu tôi đau lắm..."

"Chúng ta đi bệnh viện có được không?"

Thái Thiên Khánh gật gật đầu.

Sau khi đưa Thái Thiên Khánh vào bệnh viện, hắn bên ngoài cứ xoắn xuýt không thôi. Lúc Thái Thiên Khánh nhắm mắt nghỉ ngơi ở trong phòng sao khi kiểm tra cũng là lúc hắn phải đối diện với bác sĩ.

"Bác sĩ, cậu ấy như vậy là bị làm sao?"

"Hừm... Hơi khó nói. Trước đây có lẽ cậu ấy từng sử dụng Melatinua."

"Melatinua?"

"Phải. Đó là một loại thuốc làm con người mất trí, nếu dùng quá liều có thể nguy hiểm đến tinh thần và tính mạng. Nhưng mai là cậu ấy chỉ bị mất trí nhớ và vài tác dụng phụ nhỏ thôi."

"Cái gì? Mất trí?"

"Thú thật là vậy. Hiện tượng cậu ấy bị ám ảnh bởi những việc xảy ra trong quá khứ dẫn đến các cơn đau đầu day dẵn như lúc này vậy, có thể là có kích thích nên cậu ấy đang bắt đầu nhớ lại."

"Bắt đầu nhớ lại sao?"

"Phải. Có những kích thước tác động vào tiềm thức làm cậu ấy nhớ lại. Tùy thuộc vào sức chịu đựng của mỗi người mà thời gian nhớ lại sẽ lâu hay mau và nhớ lại nhiều hay ít nữa."

Trình Dực Thần cảm thấy trời đất như sụp đỗ, hắn loạng choạng ngã ngồi lên hàng ghế chờ của bệnh viện.

"Cái này anh không cần quá lo lắng. Đây là hiện tượng cậu ấy sắp nhớ lại thôi. Tuy là sẽ có tác dụng phụ nhưng không đến nổi nguy hiểm đâu nên anh yên tâm. Cứ thường xuyên đưa cậu ấy đến kiểm tra là được.

"Sáng mai là có thể về nhà."

"Cảm ơn bác sĩ."

"Bên cạnh đó anh có thể giúp cậu ấy khơi lại những hồi ức cũ nhưng lưu ý đừng quá cưỡng ép cậu ấy nhớ lại nhé."

🪶Chú~ Phạm Tội Nặng Rồi [Đammie Novel]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ