Ep 18 - Say Rượu Làm Loạn

2.1K 108 8
                                    

Thái Thiên Khánh bị hắn vác lên vai, ra tới được cổng cậu đã trào ngược ối ra hết, cơ hồ muốn nôn ra luôn cả bao tử của mình, may mà không có dây vào đồ của hắn. Trình Dực Thần vỗ vỗ lưng cho cậu. Thái Thiên Khánh hai má giăng mây hồng, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái bết vào nhau, chật vật trông như trẻ con phát sốt quấy nhiễu.

Cậu lại như biến thành một tiểu thịt tươi, vươn tay ôm lấy cổ Trình Dực Thần. Hắn ôm cậu trong lòng, nhìn đôi mắt đục ngầu lim dim cùng khuôn mặt ửng đỏ, thoạt nhìn biến thành bé hamster ngày trước. Giọng nói lè nhè.

"Ửm? Anh đẹp trai này là ai nhỉ?" Thái Thiên Khánh vẽ một đường trên sống mũi Trình Dực Thần, cười ngốc.

"Về nhà hay muốn đến khách sạn?"

"Ửm? Anh đẹp trai nói gì kì vậy? Ợ... Đương nhiên là về nhà..."

"Được."

"Anh đẹp trai muốn đưa tôi đi đâu? Chúng ta quen nhau à?" Giọng nói càng lúc càng giống trẻ con làm nũng, thân thể mềm nhũn dựa vào hắn.

"Không phải nói về nhà sao?"

"Ửm? À à à... Về nhà... Về nhà..." Thái Thiên Khánh ôm cổ Trình Dực Thần, nhảy cẫng lên muốn hắn bế lên, hắn liền như vậy ôm cậu lên, hai chân cậu kẹp lấy thắt lưng hắn, vùi đầu lên vai hắn, ngực tì ngực, hai tay bắn bắt chéo dưới mông cậu nâng lên.

"Anh đẹp trai... Là ai vậy?"

"Trình Dực Thần, gọi lão công."

"Ả? Tôi có chồng đẹp trai thế khi nào nhỉ? Sao tôi không nhớ gì hết nhỉ? Ối má ơi! Chồng tôi đẹp trai thế cơ à?"

"Ừ. Không ngờ em say thì thành ra cái dạng ngốc nghếch thế này."

"Lão công! Anh là người tốt!"

Trình Dực Thần dừng bước chân, hai khóe môi sâu hút ý cười. Lão công, lão công... Nghe rất là sướng đi. Hắn ngoẹo đầu hôn lên cái má nóng bừng của Thái Thiên Khánh.

"Lão công~ Khát nước..."

"Ừ. Lên xe có nước."

"Lão công chúng ta đi đâu?"

Trình Dực Thần ngờ nghệch ra, hình như lúc say rồi biến thành hamster dính người, không phân biệt được ai là ai, nói cái gì cũng ngoan ngoãn nghe theo, phát thẻ người tốt còn có cái là CÓ MỘT CÂU MÀ ĐÈ ĐẦU HỎI HOÀI!!!

"Về nhà."

"Về nhà á?"

"Ừm."

Trình Dực Thần thả được cậu lên xe, đi vòng qua ghế lái thì bị cậu lao đến, chen vô cái ghế nhỏ xíu, ngồi giữa hai đùi hắn, tì đầu lên ngực hắn muốn làm ổ ngủ. Trình Dực Thần đỡ trán. Cái kiểu này làm sao lái xe á?

"Khánh Khánh ngoan ngoãn qua kia ngồi được không? Lão công lái xe đưa em về nhà."

"An tuề~... Muốn ôm ôm."

"Hả? Gì cơ? A tề?"

"Được được. Ôm ôm. Vậy ngồi yên một chút. Anh lái về."

"Um um. Về về."

"Thật là! Nếu lúc tỉnh táo cũng như thế này thì có phải rất đáng yêu không?"

🪶Chú~ Phạm Tội Nặng Rồi [Đammie Novel]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ