Ep 20 - Thay Đổi Bất Thường

2.1K 94 16
                                    

Thái Thiên Khánh xuống lầu ngồi thừ người trên ghế, tay cầm di động chọc chọc màn hình đen kịn. Rồi, è è hai tiếng, có người gọi đến, là Sin và Cos.

"Đều không phải canh giữ ở ngoài sao? Bọn chúng manh động thế à? Sói hoang nó điên rồi!" Cậu cố ý hạ thấp giọng xuống một chút, để không bị hắn nghe thấy.

"---"

"Đừng làm thế. Chờ tôi suy nghĩ đã. Cử thêm hai người theo bảo vệ anh ấy đi."

"---"

"Ừ. Tôi sẽ liên hệ sau."

Thái Thiên Khánh chóng tay lên trán, xoa xoa hai thái dương. Dạo này cứ hay đau đầu. Mọi thứ lộn xộn vô cùng. Đến bộ não 162 IQ cũng bị bức cho vã ra bã. Thái Thiên Khánh trượt dài nằm trên bàn. Móng tay ngắn ngủi gõ gõ lên mặt bàn.

Đầu tiên là chuyện của mẹ. Đã lâu rồi cậu không đưa mẹ ra ngoài nghĩ mát. Phải mau chóng thu xếp thôi.

Thứ hai là chuyện của La Hạo Ninh. Cơ bản đã ổn thỏa nhưng để lâu cũng không phải là cách tốt.

Thứ ba là chuyện của tên Sói hoang. Cái tên thần kinh thô, cố không chịu hiểu đó cứ đeo bám quấy rối.

Thứ tư cậu đã cảm nhận được sự thay đổi của Trình Dực Thần. Không biết hắn đang có âm mưu gì, nhưng cậu cảm thấy khó lý giải vô cùng.

Đang lơ mơ thì một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cậu, hơi ấm phà lên mớ tóc màu hạt dẻ, giọng nói trầm ấm nhả từng tiếng vào mang tai cậu. Thái Thiên Khánh khẽ rụt cổ, nghiêng đầu, trân trân đôi mắt nai mệt mỏi nhìn hắn.

"Đang thất thần cái gì? Em còn sợ sao?"

"Sao đột nhiên anh lại dịu dàng như vậy?"

"Tôi chưa chuẩn bị. Em đừng thắc mắc. Sẽ sớm biết thôi." Hắn dời tay đi, xoay lưng lấy ngũ cốc và sữa cho hai người. Hắn cứ ngồi ăn và ngắm nhìn cậu một cách lộ liễu. Thái Thiên Khánh vùi đầu ăn, hai lỗ tai dựng đứng đỏ ao.

"Ngon không?"

"Cũng được."

Thấy không khí cứ đặc quánh thế này thật khó thở quá đi. Thái Thiên Khánh ho khan hai tiếng. Chuyển đề tài.

"Hôm nay anh không đi làm à?"

"Nếu tôi nói vì em mà nghỉ làm cũng rất đáng thì sao?"

"Ah...khụ khụ khụ..." Thái Thiên Khánh sặc đỏ cả mặt mũi, chun hai đầu chân mày nhìn hắn. Trình Dực Thần khoan khoái mỉm cười, tay chóng cầm như đang thưởng thức cảm giác hài lòng. Cậu tuyệt nhiên đã hiểu, hôm nay, HẮN THẬT SỰ CMN CÓ BỆNH!!!

"Tôi... Tôi chắc là phải về trước. Anh từ từ bình tĩnh lại nhé." Thái Thiên Khánh ăn được ba muỗng ngũ cốc, vì câu nói không đỡ nổi của hắn mà bỏ cả ăn, muốn nhanh chân chuồn đi. Vẻ mặt khó tiếp thu cùng thẹn thùng rất là đáng yêu.

Trình Dực Thần bắt lấy cổ tay Thái Thiên Khánh kéo lại. Cậu loạn choạng ngồi lên đùi bị hắn dùng một tay có thể ôm lại cứng ngắt. Cậu khó khăn vẫy vùng, áo thể dục vốn đã rộng vì sự lắc lư của cậu mà trễ nải của vai áo, cục xương u lên của bả vai cũng rõ mồn một kia.

🪶Chú~ Phạm Tội Nặng Rồi [Đammie Novel]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ