Ep 19 - Tập Kích

2.1K 104 18
                                    

Thái Thiên Khánh bị đồng hồ sinh học đánh thức, cảm nhận sự choáng váng âm ỉ do rượu còn tồn động. Trái phải không xoay chuyển được, cánh tay gác trên cổ làm cậu khó thở, không ngăn được ho sù sụ, nước bọt đều văng vào mặt Trình Dực Thần, ấy vậy là hắn sáng nay không cần rửa mặt mình đâu nhỉ...

╯﹏╰

Trình Dực Thần bật dậy, dự tính muốn quát tháo người, lại thấy khuôn mặt đỏ bừng vì ho của Thái Thiên Khánh, với tay lấy cho cậu ly nước. Thái Thiên Khánh vừa uống đã sặc, nước từ lỗ mũi mà chảy ra, hai hóc mắt hoen lệ. Trình Dực Thần vuốt lưng cho cậu, một bên trách móc.

"Sao lại bất cẩn như vậy. Có uống nước cũng không xong."

"Khụ khụ... Anh thì hay lắm sao? Nếu không phải tay anh gác qua cổ, tôi cũng không bị nghẹt thở!" Cậu trừng mắt. Những tưởng sẽ cùng hắn đến gà bay chó sủa buổi sáng xem như chào hỏi, ấy vậy mà đợi mãi hắn cũng không đáp lại, chỉ cười cười.

"Anh bị ngốc sao? Cười cũng ngu ngốc đần độn như vậy? Trư Bác Giới nhập xác sao?"

Trình Dực Thần vẫn cười cười. Giơ cổ tay lên lắc lắc. Mặt cậu thoáng cứng đờ, sau là có cái gì đó nghẹn ở cổ họng. Đó không phải cái đồng hộ cậu muốn tặng cho hắn nhưng đã bị cậu giẫm nát rồi sao? Sao hắn có được.

"Em mua tặng tôi sao?"

"Ai tặng anh! Ảo tưởng sức mạnh!"

"Chuyện hôm qua..."

"Câm miệng, tôi không muốn nghe anh giải thích. Chính tôi không hiểu vì sao hôm qua lại tức giận đến vậy. Có lẽ... không, không phải. Cái đó, chỉ là tôi cực ghét hạng người không giữ lời."

"Em nghe..."

"Tôi không muốn nghe. Thừa thải! Chuyện anh làm cuối cùng đã làm, lại thật khéo để tôi phát hiện rồi. Tùy bên A xử lý. Hiện tại tâm trạng tôi rất khó chịu. Tôi đã nói tốt nhất anh đừng đụng vào người điên như tôi. Anh chả xem lời nói tôi ra gì cả. Tốt thôi. Tại đây chúng ta liền không cần dây dưa nữa. Đường ai nấy đi."

"Còn mẹ em thì sao?"

"Chuyện đó anh không cần lo. Bất quá lại tìm một người khác. Anh đừng nghĩ không có anh thì tôi sẽ xong đời. Cảm phiền."

"Khánh..."

"Thưa chú, cảm ơn chú."

"Khoan đã. Bình tĩnh một chút đi." Trình Dực Thần không có cơ hội nói, chạy đuổi theo Thái Thiên Khánh. Ra đến cửa, chạy nhanh hơn cậu muốn cản lại, tiếng súng «đoàng, đoàng» vang lên. Không những hắn mà cậu còn trừng mắt lớn. Trình Dực Thần giật nảy mình, chạy đến ôm lấy Thái Thiên Khánh núp xuống sau bức tường.

«đoàng, đoàng»

"Khốn kiếp! Là ai?" Trình Dực Thần ôm Thái Thiên Khánh trong lòng núp xuống. Lấy hai tay che lỗ tai cậu lại. Cậu ngẩng đầu nhìn lên bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của hắn, thế nhưng hắn đã không quên cậu, đã ôm cậu, đã bảo hộ cậu. Thái Thiên Khánh mím môi.

Sin và Cos gác bên ngoài đem hai người của Sói hoang bắn bị thương, chúng đều chạy. Tiếng súng không còn nữa. Trình Dực Thần ra hiệu bảo cậu ngồi im, lú đầu ra kiểm tra.

🪶Chú~ Phạm Tội Nặng Rồi [Đammie Novel]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ